Black Rose (Hoa Hồng Đen)

Chương 30

8:33PM

Việt Nam lúc này đang là 8 giờ tối. Minh Khánh thơ thẩn ngồi trong căn phòng rộng lớn, trên tay anh là ly rượu được ngâm theo công thức riêng. Hôm nay của anh thật dài, đã quá lâu rồi nó chưa từng nặng nề đến thế.

Tiếng gõ cửa vang lên ba hồi, Triệu Minh Khánh lập tức hoàn hồn, nhanh nhẹn bước chân tới cánh cửa phòng rộng lớn.

Triệu tổng đứng trước mặt anh, tuy tuổi đã suýt soát đầu 6 nhưng vẻ lãng tử phong trần trên người ông không hề bị thời gian mai một. Khí thế còn có phần uy nghiêm khiến những kẻ đối diện chẳng tránh khỏi run sợ. Triệu Minh Khánh thì khác, anh đã chung sống hơn hai chục năm với điều này, anh quen rồi.

- Ba, ba tìm con có việc gì?

- Xuống nhà, chúng ta cùng nói chuyện một chút.

Triệu Minh Khánh theo lời ông bước vào thang máy, phòng của anh nằm ở tầng 4 của căn biệt thự Triệu gia. Không khí trong thang máy bỗng trở nên nặng nề cộng thêm đôi chuyện hôm nay anh phải chứng kiến, sự mệt mỏi tăng lên gấp bội.

Xuống đến tầng một, Triệu Minh Khánh theo sau Triệu tổng đi ra sau vườn hoa. Ở đây được kê một bộ bàn ghế gỗ chạm khắc tinh xảo, bên cạnh còn có xích đu sơn màu đen Triệu tổng đã đặc biệt đặt làm cho Nhật Linh (Chloe). Ông yêu thương con gái mình vô cùng.

Bọn họ ngồi trên bàn trà, Triệu Minh Khánh cẩn trọng rót hai chén. Nghiêm nghị chờ đợi Triệu tổng bắt đầu câu chuyện.

- Dạo gần đây con có vẻ rất áp lực?

- Con hoàn toàn có thể chịu được, thưa ba.

- Vậy tốt rồi. Chuyện công ty con điều hành đến đâu?

- Thống kê lợi nhuận hàng tháng vẫn tăng cao và đều. Duy chỉ có tháng 12 năm ngoái sụt giảm không đáng kể. Tuy nhiên đến nay đã được khắc phục, ban hội đồng cổ đông đã đề xuất vài phương án để chắc chắn không lặp lại tình hình như tháng 12 vừa qua, con hiện nay vẫn còn đang xem xét.

- Làm tốt lắm. - Triệu tổng nói, nhấp một ngụm trà, lại tiếp lời:

- Tình hình em gái con bên London vẻ như không thuận lợi. Dạo gần đây ta vẫn còn một số việc quan trọng, chưa có thời gian hỏi thăm con bé. Ta có nghe Hoàng tổng nói qua về sự việc ai đó cố tình hãm hại em con?

Triệu Minh Khánh cũng đoán được phần nào cha mình sẽ hỏi đến vấn đề này. Ông đã lớn tuổi, anh muốn ông được yên tâm liền an ủi một chút:

- Bọn con đều đã thu xếp ổn thoả, kẻ đó cũng đã lộ mặt và được giáo huấn cẩn thận, vài sự việc như vậy sau này chắc chắn không xảy ra thêm nữa.

- Tốt. Ta rất lo cho con bé. Nó chỉ là một đứa nhỏ nhút nhát, con phận làm anh, nên chu đáo bảo vệ chăm lo cho nó.

- Đây là trách nhiệm của con. Một giây một khắc con đều muốn em được an toàn.

Triệu tổng vẻ mặt hài lòng, tiếp tục hỏi:

- Đến thời điểm này nó đã sang bên đó bao lâu rồi?

- Một năm có lẻ, thưa ba.

- Con không nghĩ rằng nó nên trở về hay sao?

Triệu tổng nói đến đây, Triệu Minh Khánh vô tình ấp úng. Anh không biết phải hồi đáp cha mình ra sao, tất nhiên chính bản thân anh cũng vô cùng muốn gia đình hội ngộ. Nhưng Triệu Nhật Linh thì tâm tình không chút nào muốn về nước. Bất quá, anh đành đáp lại cha:

- Con sẽ thăm dò ý kiến của em.

...

Minh Khánh trở về phòng, thái độ mệt mỏi tiếp tục uống ly rượu ngâm.

Hôm nay, chính anh đã chứng kiến cảnh hắn ta - Vũ Thành Minh, kẻ tệ bạc khi xưa đã phản bội em gái mình, bị xe tải cán tới đứt một chân!

Tai nạn xảy ra ngay trước mắt anh.

Minh Khánh không vui nổi, không cách nào nhoẻn miệng cười mặc dù anh luôn căm ghét kẻ đã tổn thương cô. Bởi anh biết hắn ta đã từng yêu em gái mình sâu đậm, biết hắn ta đã từng dành mọi điều tốt đẹp cho cô, biết hắn ta đã ăn năn hối cải về hành động sai trái của mình..

Hơn cả, Minh Khánh biết cô sẽ không trụ nổi nếu nghe tin này.

Rõ ràng rằng cuộc sống của Triệu Nhật Linh lúc bấy giờ có phần ổn thoả hơn trước. Tâm tình cô không còn tệ như cái ngày cô tỉnh dậy sau khi ngất đi vì khóc kiệt sức. Nhưng anh khẳng định một điều, qua chừng ấy năm anh ở bên cạnh em gái mình, Triệu Minh Khánh khẳng định cô luôn còn lòng thương cảm cho người đàn ông kia.

Anh không rõ tai mắt của cô ở trong nước có còn để ý tới hắn ta hay thôi. Anh cũng chẳng biết làm sao bịt kín thông tin này khỏi chạy tới tai cô. Anh bế tắc. Triệu Nhật Linh khó khăn lắm mới tìm về chút cảm hứng đời sống cho mình, giờ nhận tin khác nào lôi cô về lại chốn đau khổ cũ?