[Bleach] Khoảnh Khắc

Quyển 2 - Chương 6: Ánh mặt trời phủ đầu ngón tay

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Di Lệ

"Toushirou, sinh nhật vui vẻ!" Lúc Kuukyou tặng túi giấy dày cộm cho Toushirou, mọi người đang ngồi quanh bàn, trước mặt mỗi người là mì trường thọ của Toushirou.

Toushirou nhìn túi giấy, nhíu mày, "Gì vậy?"

"Mở ra xem là biết mà~" Kuukyou cười tủm tỉm chờ cậu bóc quà, Hinamori cũng chờ mong mà thò đầu qua.

Toushirou thành thạo bóc gói giấy ra, "Đây là......" Cậu cầm món quà màu đỏ thẫm đó lên, "Khăn quàng cổ?"

"Ừ ừ." Kuukyou như hiến vật quý gật đầu, "Là em tự đan đó!" Biểu tình rõ ràng như đang muốn nói 'Mau khen em đi, mau khen em đi'.

"A, Kuukyou thật bất công!" Hinamori nhào qua ôm lấy cô, "Chị cũng muốn khăn quàng cổ Kuukyou tự tay đan nha!"

"Nhưng chị Momo, sinh nhật chị là ngày 3 tháng 6! Đến hè rồi á!"

"Có liên quan gì đâu!" Hinamori vỗ đầu cô, "Nhưng mà dây buộc tóc năm nay em tặng chị, chị nhất định sẽ luôn dùng! A, đúng rồi, đúng rồi," Sau đó, cô ấy quay đầu nhìn Toushirou, "Shiro-chan quấn khăn quàng lên xem thử đi nào!" Sau đó cúi đầu nhìn Kuukyou, "Đúng không, Kuukyou?"

"Vâng." Kuukyou gật đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn Toushirou, "Thử đi."

Toushirou bất đắc dĩ nhìn hai cô, cuối cùng vẫn thoả hiệp, "Xuỳ, thật phiền toái."

"A, có hơi dài nha." Hinamori đánh giá một lúc, sau đó quay đầu dò hỏi nhìn Kuukyou.

Kuukyou gật đầu, tiếp tục đánh giá, "Uhm, chỉ là hơi dài quá, còn lại đều khá tốt."

Cô vỗ vỗ tay, một bộ thở phào nhẹ nhõm, "Không sao, dài chút không sao cả, dù sao Toushirou vẫn còn cao lên mà!"

"Nhưng mà a......" Hinamori đảo mắt, trộm tiến sát bên tai cô, ra vẻ thần bí nói, "Rất nhiều năm rồi em ấy không cao thêm đâu!" Lại vừa vặn, Toushirou bên kia cũng nghe thấy rõ ràng.

"A? Thật vậy sao?" Kuukyou ra vẻ giật mình mở to hai mắt nhìn Toushirou, thì thầm với Hinamori, "Hình như là thế thật! Vậy phải làm sao bây giờ!"

"Cái này á......"

"Tui nói này, hai người......" Chịu đựng vô số ngã tư đường và gân xanh đập thình thịch trên trán, Toushirou cuối cùng không thể nhịn được nữa, đập bàn, "Hai người cũng đâu khác gì tui đâu!"

"A~~" Nhìn bầu trời đen nhánh, Kuukyou ngáp một cái thật to, "Buồn ngủ quá đi~ Thật muốn đi ngủ như chị Momo mà~" Cô ôm đầu gối ngồi trên nóc nhà, hơi nhàm chán gối đầu lên đầu gối nhìn bầu trời phía đông.

Toushirou bất mãn cho cô một ánh mắt xem thường, "Không biết là ai nói muốn xem tia sáng mặt trời đầu tiên của năm mới nhở?"

Cô nghịch ngợm le lưỡi, hà hơi ấm vào lòng bàn tay.

"Thật là." Toushirou oán giận một câu, lại ngồi cạnh cô thêm một chút, sau đó cởi cái khăn quàng đỏ thẫm thật dài trên cổ xuống, "Cho em."

"Không được!" Kuukyou không chút do dự đẩy lại, "Đưa nó cho em vậy còn Toushirou thì sao?"

"Anh không lạnh." Cậu quay đầu không nhìn cô, tay vẫn cố chấp duỗi qua, đặt khăn quàng vào tay cô.

Lạnh băng. Kuukyou bắt lấy tay cậu, "Tay anh lạnh như vậy mà còn bảo không lạnh?" Nghĩ nghĩ, "Nếu không thì thế này đi." Nói rồi, cô quấn một đầu lên cổ Toushirou, sau đó dùng một đầu khác quấn quanh cổ mình, "Mỗi người một nửa!" Giọng cô mang theo vui sướng, ẩn ẩn chút tự hào. Vẻ mặt tươi cười dù là trong đêm đen vẫn sáng lộng lẫy.

Toushirou nhìn cô, cảm thấy mặt mình nóng lên, theo bản năng vùi cả khuôn mặt vào khăn quàng cổ.

Chân trời dần sáng lên, từ tia sáng nhạt đến sáng trắng, sau đó, ánh sáng bảy màu mỏng manh dần hiện ra.

"A! Mặt trời mọc rồi!" Kuukyou kích động đứng lên, lại quên mất cổ mình đang quấn cùng khăn quàng cổ với Toushirou.

"Này! Cẩn thận!" Toushirou nhanh tay giữ chặt lấy cô, tránh được bi kịch cả hai cùng ngã từ nóc nhà xuống, "Anh bảo em......"

"Em xin lỗi mà!" Kuukyou nằm trong lòng cậu le lưỡi, tự biết mình đuối lý, cũng không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn bò dậy ngồi lại chỗ. Ở phía đông, mặt trời càng ngày càng cao lên, dải ánh sáng nhiều màu chói lói như thiêu đốt, chiếu rực rỡ không trung. Đất trời nháy mắt sáng ngời.

Thế giới tựa tỉnh lại chưa tỉnh.

Lồng ngực còn lưu lại hơi ấm và mùi thơm ngọt nhàn nhạt của cô. Toushirou trộm nhìn bên cạnh, phát hiện Kuukyou đang nghiêm túc nhìn chăm chú cảnh tượng trước mắt, biểu tình chuyên chú và thành kính. Cả người tựa như nhiễm một quầng sáng nhàn nhạt.

Kuukyou chống cằm nhìn trời đất dần sáng lên, bên cạnh truyền đến hơi thở nhàn nhạt mát lạnh. Trong lòng lại vô cùng an bình. Trong hoảng hốt, đột nhiên có cảm giác trời đất này chỉ có hai người họ.

[Nếu...... Có thể mãi thế này thì thật tốt.]

Cô không tự chủ được dựa sát sang bên cạnh một chút, "Này, Toushirou, nghe nói ước nguyện với ánh sáng mặt trời đầu năm, nguyện vọng có thể được thực hiện đó~ Anh ước không?"

Toushirou không nói gì, nhưng đôi mắt màu xanh lam lại viết rõ ràng, 'Đó đều là lừa trẻ con mà em cũng tin?'

"Có liên quan gì đâu chứ!" Cô không thèm để ý, cởi khăn quàng cổ đứng dậy, giang tay như đón chào thứ gì đó, "Em hy vọng chúng ta có thể sống bình yên thế này mãi!"

Toushirou ngẩng đầu, thấy đường cong sườn mặt duyên dáng của cô được ánh sáng phủ lên, nhu hoà vô cùng. Hai tay giang ra được ánh sáng bao lấy, tựa như một đôi cánh giãn ra. Cậu không khỏi gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười nhợt nhạt, "A, đương nhiên!"

[Chỉ là, khi đó, chúng ta không hề biết, nguyện vọng như vậy, đến cùng chỉ là nguyện vọng mà thôi.]

"Kuukyou, nói cho em một chuyện." Khó khi thấy biểu tình bát quái của Kuukaku, Kuukyou lập tức có hứng thú, "Cái gì? Yêu đương? Thật hay giả?"

Lúc này, Kaien vừa đẩy cửa vào, nghe thấy lời cô thì tò mò thò qua, "Ai yêu đương vậy?"

Kuukyou rất khinh bỉ nhìn anh một cái, "Không biết tự hiểu lấy sao sẽ có người để ý chứ?"

Kaien sửng sốt, cuối cùng mới phản ứng lại mình là đương sự, chữ thập đỏ tươi không phụ sự mong đợi của mọi người xuất hiện, tuỳ tay đập xuống, "Muốn chết à! Con nhóc thúi!"

"Đau--" Kuukyou ôm đầu, "Em có nói anh à? Lạy ông tôi ở bụi này!"

"Con nhóc thúi nhà em......" Kaien làm bộ lại muốn đập, cô vội trốn ra sau Kuukaku, "Chị Kuukaku, cứu em!"

"Vậy mới nói......" Kuukaku như suy tư gật đầu, "Chị Miyako sao lại thích anh cả chứ?"

Kaien đen mặt, hít sâu...... Lại hít sâu, cuối cùng vẫn không nén được lửa giận, "Đám nhóc này! Xem anh mày có dạy bảo được chúng mày không!"

Sau một trận gà bay chó sủa, cuối cùng phòng khách nhà Shiba mới lại yên tĩnh lại, Kaien phủi tay mấy cái, đột nhiên nhớ tới một việc, "Đúng rồi, Kuukyou. Lần trước không phải em nói muốn gặp Urahara à? Anh đã sắp xếp cho em."

Kuukyou nhướn mày, "Anh Kaien, em nhớ chuyện này em đã nhờ từ rất nhiều năm trước rồi nhỉ?"

"Ha... Ha..." Kaien cười ngây ngô pha trò, "À à, họ cũng không dễ liên lạc mà! Anh cũng chỉ có thể chờ đến lúc họ liên lạc với anh mới có thể nói chuyện này cho họ chứ!"

Kuukyou nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt mèo màu vàng lục cười như không cười, "Vậy... Sao..."

"Khụ khụ." Kaien vờ ho hai tiếng, quyết định không dây dưa vấn đề này thêm nữa, "Lúc nào em đi?"

"Em thì lúc nào cũng được." Cô nhún nhún vai, "Mọi người chuẩn bị xong thì báo cho em là được, em nói với bà và mọi người một tiếng."

Chần chờ, Kaien không xác định hỏi lại, "Em thật sự muốn đến hiện thế?"

"Đương nhiên." Kuukyou trả lời không chút do dự.

"Như vậy," Hắn dừng một chút, lộ ra hàm răng trắng, "Sáng mai em đến đây đi."

Đây là lần đầu tiên Kuukyou sử dụng cổng Senkaimon.

Tuy không phải Shinigami, nhưng vì sử dụng cổng Senkaimon của nhà Shiba nên vẫn có bướm địa ngục chỉ dẫn. Đi trên đường phay đứt gãy đen như mực, nhìn bướm địa ngục ưu nhã nhanh nhẹn bay múa, Kuukyou đột nhiên nhớ tới biểu cảm có phần khó chịu của Toushirou lúc sáng ra cửa. Cũng không còn cách nào mà, cô bất đắc dĩ thở dài, chuyện này căn bản không thể nói thẳng ra!

Ra khỏi Senkaimon một lát, cô thấy được nơi Kaien nói cho cô. Một căn phòng nhỏ khó phát hiện nằm giữa những căn nhà lợp mái ngói, trên cánh cửa giấy nhìn có vẻ cũ kỹ viết 'Cửa hàng Urahara'.

Cô đi về phía cánh cửa, sau đó dừng lại cạnh cửa, nâng tay định gõ, lại đột nhiên dừng lại.

Như là mất đi toàn bộ dũng khí.

Hơn hai mươi năm xa cách, ký ức tựa như từ kiếp trước dần rõ ràng hiện lên. Những con người đáng yêu ấy, lại đã không còn ở bên cạnh.

Lắc lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, cô rốt cuộc lấy hết can đảm, kéo cảnh cửa giấy hơi ố vàng ấy ra. Ánh mặt trời vàng từ sau lưng cô chiếu vào cửa tiệm tối tăm.

Người đàn ông ngồi ở cạnh huyền quan hơi ngẩng đầu lên, mái tóc vàng dưới chiếc mũ sọc xanh tản ra ánh sáng vàng mỏng manh. Chỉ thấy hắn nâng vành nón, từ từ nở một nụ cười lười biếng, giọng điệu lười nhác trước sau như một, "Hoan nghênh ghé thăm, Kuu~Kyou~Chan~"

Từng tưởng tượng ra vô số cảnh gặp lại, lại hoàn toàn không chân thật được như lúc này.

Cô nắm tay sau lưng, mặc cho ánh mặt trời bao phủ lấy mình, "Yo, anh Kisuke. Phẩm vị của anh lại giảm xuống rồi nha!"

"Ara ara, sao có thể!" Urahara đứng dậy đi tới, chiếc quạt giấy trong tay vui vẻ phe phẩy, "Đây là phong cách ăn mặc lưu hành nhất bây giờ đấy~"

"Lưu hành cái đầu anh!" Một con mèo đen không biết từ đâu nhảy ra, động tác ưu nhã đi tới, "Đã lâu không gặp, Kuukyou."

"A, chị Yoruichi!" Kuukyou kích động ôm mèo đen vào lòng, "Đã lâu không thấy hình dáng này! Bộ lông vẫn đẹp như vậy mà!"

"A, Kuukyou! Buông tay! Ôm chặt quá rồi!" Mèo đen ra sức giãy giụa, mặt lộ ra nét quẫn bách khó thấy.

Urahara thấy thế, bật cười thành tiếng, vội dùng quạt giấy che miệng, ngân nga mấy giai điệu không tên.

Ánh mắt mèo đen hiện lên nét hung dữ, chỉ thấy 'xoẹt' một ánh sáng trắng hiện lên, nó đã đứng trên cái mũ sọc xanh của Urahara, nhàn nhã liếm móng vuốt của mình.

"Yoruichi-chan......" Urahara vuốt vuốt ba vết cào dài trên mặt mình, vẻ mặt u oán, "Xuống tay đừng tàn nhẫn như vậy chứ~"

Vào trong tiệm, Kuukyou đi theo Urahara dạo một vòng, Yoruichi dạng mèo đen cứ như vậy nằm trong lòng cô, còn thường ngáp một cái, liếm vuốt.

"Thật sạch sẽ nha!" Kuukyou hơi giật mình, "Hai anh chị không giống người sẽ thường xuyên quét dọn mà?" Mèo đen trong ngực bất mãn nhìn cô một cái, lại không nói gì.

"Đương nhiên là có người quét dọn hộ bọn anh nha!" Urahara phe phẩy cái quạt, cực kỳ nhàn nhã, "Chính là đội trưởng đội Kido Corps lần trước em từng gặp ấy – Tsukabishi Tessai."

"Chẳng trách."

"Vậy," Hắn quay đầu, giọng nói tràn đầy tự đắc, "Cửa hàng của anh thế nào?"

"Uhm, nhìn bên ngoài có vẻ rất nhỏ, không ngờ bên trong cũng coi là rộng như vậy." Cô cố ý dừng một chút, "Chỉ có vậy thôi."

"Cái gì mà 'chỉ có vậy thôi'?" Urahara dùng quạt che nửa mặt mình, giọng điệu cực kỳ ai oán, "Anh thương tâm quá~~"

[Ông anh này.... Càng lúc càng khiến người khác cạn lời. Quả nhiên là vì mở cửa hàng nên càng lúc càng phát triển theo hướng 'gian thương' à?]

"Vậy đi!" Urahara gập quạt, "Dẫn em đi chỗ khác!"

A?

Kuukyou nhìn Urahara xốc cái tatami trong góc phòng lên, cô đã hiểu. Đi theo hắn qua cầu thang cao cao, lại thả người nhảy xuống, ánh vào mi là tầng tầng lớp lớp núi đá nhân tạo quen thuộc. Cô không khỏi cảm khái, "Thì ra là nơi này à! Mới xây?"

"Bingo!" Urahara giơ ngón cái, "Không hổ là Kuukyou-chan mà!" Dừng một chút, hắn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt dưới vành nón sáng đến mức làm người ta sợ hãi, "Muốn trải nghiệm lại một chút không?"

Cô không khỏi nhớ đến lần đầu Yoruichi dẫn cô đến căn cứ bí mật ấy, năm đó họ vẫn còn đang ở Seireitei trải qua những ngày tháng vô ưu vô lự.

"Được ạ!" Cô gật đầu, không cầm được mà nở nụ cười xán lạn, "Quy tắc cũ nha!"

Sự lo lắng vẫn luôn giấu kín trong lòng Kuukyou, sau khi gặp Urahara và Yoruichi, cuối cùng cũng biến mất.

[Hirako, Hiyori, thầy Muguruma, và mọi người hẳn không sao, thật sự tốt quá!]

"Em về rồi!" Cô vui vẻ đẩy cửa ra, trong nhà chỉ có mỗi Toushirou, "A? Bà và chị Momo đâu?"

"Em còn biết về à?" Toushirou ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô một cái, tiếp tục cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, "Momo và bà đến tiệm rồi."

"À." Đáp lại, cô lập tức bị đồ vật Toushirou đang nghiên cứu hấp dẫn, "Sách? Từ đâu ra vậy? Viết về gì thế?"

Toushirou nhíu nhíu mày, "Là sách Shinigami lần trước đưa, nói về cách khống chế linh lực, bảo là để bọn anh đọc, cũng đề cao năng lực tự bảo vệ bản thân."

"Anh Kaien?" Kuukyou thò đầu lại gần, là một quyển 'Cơ sở khống chế linh lực', "Nhưng mà..." Cô nghi hoặc nhìn Toushirou đang nghiêm túc, "Chẳng lẽ Toushirou muốn làm Shinigami?"

"Xuỳ, ai muốn!" Toushirou khinh thường, "Anh lại không phải Momo ngu ngốc kia!"

Kuukyou càng khó hiểu, "Vậy, vì sao lại đọc nha?"

"Xuỳ." Toushirou nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu không nhìn cô nữa, tức giận hét lên, "Dù sao đọc chút cũng không chết!" Sườn mặt lại hơi đỏ ửng.