Bloody Pascali Roses II

Chương 27: Dằn vặt lẫn nhau

“Ta không trách ngươi. Ngươi đừng lo, Wyatt, ta không để ngươi chết đâu!”

Edric định dùng phép thuật để cứu Wyatt, nhưng cậu ta đã lắc đầu ngăn cản:

“Muộn quá….rồi chủ nhân. Wyatt…ráng giữ mạng trở về đây…đã biết là không còn…cách cứu nữa. Chủ nhân…ngài phải” – Wyatt nấc lên khó nhọc. – “…ngài phải cẩn thận.”

“Đừng nói nữa! Ta biết tự bảo vệ cho mình. Ta xin ngươi đừng nói nữa” – Edric nghẹn ngào nhìn Wyatt đang trong cơn đau đớn, vẫn cố gắng phát âm ra từng chữ, từng chữ một.

“Chủ nhân…” – Wyatt cố vươn tay lên nắm tay Edric. Edric như hiểu ý nên vội chụp lấy tay cậu ta.

“Ta đây!”

“Wyatt phải nói vì Wyatt luôn có…một tâm sự…Wyatt luôn…luôn…ư…”

Bàn tay của Wyatt đột ngột rơi hờ hững xuống mặt sàn. Đôi mắt cậu ta nhắm nghiền lại, mãi mãi cũng không kịp nói ra điều lưu luyến dù đã cố hết sức.

“Wyatt!!!” – Edric thét điếng khi nhìn thấy cơ thể trong lòng mình đang từ từ tan rã như bụi cát bay vào không gian.

Cuộc đời của mỗi một vampire đều sẽ kết thúc như vậy. Cái chết đối với họ là một sự biến mất hoàn toàn từ linh hồn đến thể xác. Edric đứng nhìn những hạt bụi bay vô tình, đưa hai tay lên miệng xiết chặt lại để ngăn tiếng khóc phát ra. Tại sao tin dữ luôn ập đến với cậu? Cậu có bao nhiêu trái tim mới đủ cho những nỗi đau liên tiếp chất chồng như thế?

Cậu đã hứa với bản thân phải mạnh mẽ lên, cậu đã hứa với bản thân không được khóc lóc yếu đuối nữa, mà sao hai hàng lệ vẫn tuôn rơi ngoài sự kiểm soát. Đúng là cậu rất muốn gặp lại Natalie và chú Paxton, nhưng thà rằng cứ để họ ở một nơi cậu không bao giờ biết, còn đỡ hơn là cách biệt sinh tử. Không những vậy, cậu còn mất đi hai người bạn luôn chân thành với mình? Rốt cuộc cậu đã gây thù chuốc oán với ai mà lại đón nhận kết cục thê thảm thế này?

“Tại sao??? Tại sao tất cả bất hạnh đều giáng lên đầu người thân của tôi? Nếu người gây ra lỗi lầm là tôi, tại sao lại để họ chịu thay tôi? Mắt của ngài để ở đâu hả Chúa? Trái tim của ngài để ở đâu? AAAAA!!!!”

——

Cũng đã được một thời gian, Edric không hề quay trở lại nhà của mình. Mọi thứ vẫn im lìm như xưa, chỉ tiếc con người đã có nhiều điều đổi thay. Giờ đây, cậu đã hiểu cảm giác bị từng nhát, từng nhát dao một cứa vào trái tim là đau đớn đến nhường nào, tựa như không thể thở nổi và trụ vững bằng đôi chân.

Cậu đẩy cửa bước vào căn phòng giữ quan tài của cha mẹ mình. Trước khi cha cậu chết, cậu từng hứa sẽ thay ông chăm sóc Natalie đàng hoàng. Vô dụng thay, cậu không làm được. Vì sợ Ralph làm hại Natalie và chú Paxton, cậu đã tìm cách đưa họ rời đi. Cuối cùng thì sao? Họ vẫn chết thảm. Mối thù này cậu nhất định không bỏ qua. Cậu thề phải phanh thây xẻ thịt người đã giết hại họ.

Edric quỳ xuống trước hai cỗ quan tài lạy ba lạy rồi nói:

“Cha mẹ, là con bất tài, là con ích kỷ, chỉ vì muốn sống một cuộc sống an bình, con đã vô tình đẩy em gái và chú Paxton, và những người quan tâm con vào con đường chết. Con có lỗi với họ. Con không thể đứng ngoài cuộc chiến này nữa. Dù đúng dù sai, con thề báo thù cho họ. Xin cha mẹ cho con mượn sức mạnh của hai người.”

Edric đứng lên, thoáng vài giây phân vân nhưng rồi cũng mạnh dạn nhét tay vào kẽ răng của cha mẹ cậu lấy ra hai viên ngọc bích. Thể xác của hai người lập tức tan biến chỉ để lại hai bộ y phục cũ kỹ nằm yên trong lớp quan tài.

“Con xin lỗi! Con sẽ dùng máu của kẻ thù tế cho linh hồn của các người.”

Vừa nói dứt câu, cậu nuốt một lúc hai viên ngọc bích vào miệng. Phân nửa cơ thể Edric thấy nóng, phân nửa lại thấy lạnh. Cậu lảo đảo chống tay vào thành quan tài, ý thức quay cuồng, đôi chân xiểng niểng mất phương hướng.

“Sao lại như vậy?” – Edric tự vỗ mấy cái vào đầu. Dẫu vậy, thị lực của cậu đang mờ dần. Edric thoáng thấy một bóng người bước vào cửa, tiếc là không phân biệt được ai thì đã ngã nhoài xuống mặt sàn ngất xỉu.

——

Sau một giấc ngủ dài, Edric từ từ mở mắt ra. Trong căn phòng vắng lặng chẳng hề tồn tại một tia sáng nào. Cậu hơi e ngại cử động tay. Lúc này mới phát hiện hai cổ tay của mình đã bị một vật gì khá nặng trói chặt, cõ lẽ là xích sắt. Cậu không thể nhìn thấy được nên chỉ đành dựa vào tiếng lẻng xẻng mà đoán.

“Tối quá!” – Edric buột miệng kêu lên.

Fowk đang ngồi cạnh đó, cầm cây nến cúi sát người Edric:

“Không phải là tối, chỉ tại cậu chẳng thể nhìn thấy nữa.”

Khói nến bay thẳng vào mũi Edric làm cậu bị sốc, bởi cậu biết nếu có nến thì đương nhiên phải có ánh sáng.

“Fowk…là cậu???”

“Phải, là tớ!”

“Tại sao tớ không thể nhìn thấy gì? Cậu nói vậy là sao?” – Edric cục cựa người rối bời.

“Vì cậu bị mù rồi. Đôi mắt của cậu từ nay về sau xem như tàn phế.” – Fowk cười lanh lảnh bên vành tai Edric.

Edric xiết sợi xích dài trong bàn tay, rã rời không biết nên cười hay nên khóc? Tai họa cứ liên tục ập xuống người cậu một cách tàn nhẫn.

“Là do cậu gây ra?” – Edric vô cảm hỏi. Dù Fowk không trả lời thì với nụ cười dửng dưng khi nãy, cậu đã hiểu ra vấn đề.

“Đúng! Tớ lường trước cậu sẽ quay về lấy cặp ngọc bích nên đã nhỏ độc dược lên đó.” – Fowk đay nghiến đầy căm hờn.

Edric nằm nghiêng mặt sang hướng khác:

“Tớ nợ cậu một cánh tay, nay trả cho cậu đôi mắt cũng rất công bằng.”

“Công bằng???” – Fowk bật cười dữ tợn. – “Lấy mất mát bù đắp mất mát là công bằng hay sao? Tớ chỉ muốn cậu phải nếm trải cảm giác của người tàn phế đáng sợ thế nào.”

“Cậu lẽ ra nên bỏ tớ ở một hoang đảo nào đấy, sống lẻ loi hết kiếp này, như vậy mới đủ thê lương.” – Edric cũng bật cười. Trong tiếng cười tràn lấp sự tủi hờn.

Fowk giận run người trước thái độ bình thản của Edric, bèn nhỏ sáp nến lên cánh tay cậu. Edric hơi rụt người vì vết bỏng, nhưng vẫn không quay đầu lại.

“Nếu tớ nói kẻ thù mà cậu đang tìm là tớ, liệu cậu sẽ có phản ứng ra sao?” – Fowk chúi đầu cây nến vào tay Edric. Một tiếng xèo của da thịt vang lên, Edric cắn chặt răng hất loạng choạng mọi thứ xung quanh và ngồi dậy.

“Cậu vừa nói gì?”

“Tớ giết em gái và chú của cậu đấy.” – Fowk quăng chân nến xuống, nắm lấy bàn tay Edric đáp rõ ràng từng chữ một.

“Tại sao lại là cậu? Không! Không phải là cậu…không phải là cậu đâu.” – Edric bấn loạn lắc đầu. Làm sao cậu dám tin những lời Fowk nói là sự thật.

“Cậu hiểu tớ quá mà. Tớ không bao giờ thừa nhận những việc tớ không làm. Họ chết là vì cậu. Tớ từng cảnh cáo cậu rồi. Tớ buộc cậu phải đau đớn gấp ngàn lần những gì tớ từng gánh chịu.”

“Cậu điên rồi. Điên thật rồi.” – Edric tuy không còn nhìn thấy gì, vẫn cố sức kháng cự lại Fowk. Cậu muốn đẩy con dã thú này tránh xa mình. – “Họ cũng quen biết cậu mà. Họ cũng rất yêu thương cậu. Natalie luôn kính trọng cậu như người anh trai. Sao cậu nhẫn tâm đối với họ như thế? Cậu ngay cả cầm thú cũng không bằng.”

“Là ai biến tớ thành thế này? Tớ đã bảo cậu phải chịu trách nhiệm cho những việc làm hôm nay của tớ. Tất cả đều do lỗi nơi cậu.” – Fowk bấm móng tay vào cổ tay Edric và đè ngửa cậu xuống mặt giường.

“Nếu cậu hận tớ, cậu giết tớ đi. Sao lại tổn hại họ? Tớ hận cậu Fowk. Tớ không hề quen biết một người như cậu.” – Edric cố dùng sức giựt phăng hai sợi dây xích nhưng không thể. Nó được làm từ một loại hợp kim vững chắc hơn cậu nghĩ.

“Tớ hận cậu nhưng không thể giết cậu. Cậu đừng tốn công vùng vẫy nữa, trừ khi là tớ chết, bằng không cậu đừng hòng thoát ra ngoài. Tuy nhiên, tớ sẽ không để cậu giết tớ. Cậu đã hứa sẽ luôn ở bên cạnh tớ còn gì?” – Fowk sờ lên mặt Edric. Hễ cậu ta chạm đến đâu, Edric tránh né đến đó, càng dễ khiến máu điên của Fowk dâng cao.

“Đừng chạm vào tớ, đồ gớm ghiếc! Tớ khinh bỉ cậu.”

Fowk ngồi thẳng người lên, cởi áo khoác ngoài:

“Cậu vừa nói gì? Nói lại xem!”

“Tớ khinh bỉ cậu. Cậu là đồ tồi!” – Edric nghiến răng lập lại. Cậu đâu sợ gì mà không dám chống đối.

“Để tớ cho cậu biết tớ tồi đến mức nào.”

Fowk xé toạc áo của Edric quẳng xuống mặt sàn dù cho Edric có phản kháng thế nào. Vì bị trói hai tay, lại mất đi thị giác, Edric cơ hồ như một con cá đã nằm trên thớt. Thắt lưng của cậu từ từ được nới lỏng, toàn bộ vải vóc bị trút sạch sẽ chỉ để lại một cơ thể trần trụi hiển hiện trước ánh mắt kẻ săn mồi.

“Cậu dám chạm vào tớ, tớ thề sẽ giết cậu.” – Edric lại cố giựt dây xích, đáng tiếc nó quá rắn chắc.

“Cậu thực sự muốn cùng tớ sẻ chia ngọt bùi?”

“Ừm!”

“Đây có phải là lời hứa suốt đời suốt kiếp hay không?”

“Đồ ngốc, dĩ nhiên.”

“Vậy…lỡ như tớ già đi và trở nên xấu xí?”

“Thì tớ cũng sẽ tự biến mình trở thành xấu xí để xứng đôi với cậu.”

“Bất kể hoạn nạn hay bệnh tật, sướng vui hay đau khổ, cậu cũng tình nguyện?”

“Ừ!”

Hồi ức bỗng gợi lại trong đầu Fowk. Đáng buồn thay những gì càng đẹp thì càng dễ tan vỡ. Một nụ cười bẽ bàng hiện ra trên khuôn mặt cậu ta. Cậu ta vuốt dọc bắp đùi của Edric và hôn dần xuống từng chút một:

“Cậu chẳng phải nên thực hiện lời hứa của cậu sao? Tớ không làm gì sai cả.”

Fowk kéo hai chân Edric giang ra đột ngột, gấp gáp mở thắt lưng để luồn đứa trẻ của cậu ta vào chiếc lỗ chưa kịp chuẩn bị.

“Hây…aaaa….” – Edric cuộn xích sắt đến hết mức và thét lên khi đón nhận sự xâm nhập không lường trước.

“Cậu là của tớ!”

“Cậu điên thật rồi….aaaa!!!” – Edric hét tức tưởi.

“Tớ điên vì cậu, không phải sao?” – Fowk cười điên dại, bất chấp ma sát ít nơi thành cơ vì thiếu chất nhờn, vẫn thốc mạnh vào cơ thể của Edric từng đợt thô bạo. Cả hai đều đau thốn như nhau, nhưng sự đau thốn này đang minh chứng một quan hệ sở hữu.

Đoạn dây gai trên cổ tay của Edric bắt đầu chuyển động mạnh.

Fowk không quan tâm đến điều này, cậu ta phẩy nhẹ vài ngón tay trái, chân nến đang nằm im dưới mặt sàn liền bay trở vào tay. Cậu ta thổi một luồng hơi gần kề ngọn nến, ánh lửa bén nhanh như lúc đầu. Fowk trút ngược đầu ngọn nến để những giọt sáp được mặc tình trút xuống người Edric.

Từng giọt, từng giọt một rơi xuống bụng, xuống ngực, và trên bờ môi của Edric khiến cậu rùng mình liên tục. Nỗi đau âm ỉ ở nửa thân dưới, cộng thêm sự thiêu đốt ở nửa thân trên đang làm cơ thể cậu yếu sức dần.

“Tại sao cậu cứ im lặng? Tớ biết cậu khinh bỉ tớ, nhưng ít nhất cũng nên nói gì đi chứ!”

Fowk banh miệng của Edric ra và nhỏ những giọt sáp nóng vào.

“Hay là cậu không muốn sử dụng cái lưỡi này nữa?” – Đôi mắt cậu ta hóa đục, vốn là không còn nhận biết gì ngoài sự trả thù ghê gớm.

“Ư…aa….ư….” – Dù đầu lưỡi của Edric đã thục sâu vào, vẫn khó tránh khỏi những giọt sáp hừng hực đang tấn công mình. Cậu chỉ có thể phát ra vài thứ tiếng không rõ thanh âm.

“Yên tâm đi! Tớ không để cậu bị câm đâu.” – Fowk cười rồi hơ ngọn lửa lại gần da thịt Edric hơn. – “Tớ biết cậu đau lắm, nhưng trò này rất vui đúng không?”