Blue Butterfly

Chương 6: Basement

Hắn cấm em bước vào tầng hầm nhưng em biết chả có gì thú vị dưới đó nên không quan tâm cho lắm. Công việc của em thường ngày là cố gắng hoàn thành một cuốn sách mà hắn mang về, tập tết những lọn tóc màu vàng cho đến khi rối mù hay ngồi thẩn thơ trước cửa sổ đợi hắn về.

Đó là trước khi em nghe thấy tiếng động "lộc...cộc" bên dưới sàn. Khi đang ngồi trên chiếc ghế sopha yêu thích của hắn, đong đưa bàn chân trắng nõn của mình, tay lật qua một trang sách thì em nghe tiếng "lộc...cộc" đó ngày càng rõ hơn. Nó làm em cảm thấy phiền toái trong thế giới lặng im của riêng em. Vả lại, em ghét tầng hầm, nó làm em nhớ đến ký ức bị nhốt xưa cũ.

Cuối cùng sau một hồi lắng nghe tiếng động, em cũng đứng trước cánh cửa màu xanh dẫn xuống tầng hầm.

- Không được, ngài Tom đã cấm mình bước vào đây!_ Em cố gắng trấn an mình - Ngài ấy mà biết mình vào thì sẽ phạt mình mất!

Nhưng vì cái tiếng động cứ vang lên phía dưới đầy chết tiệt ấy!

Trên tay em ôm chặt con gấu bông Teddy, có lẽ nó là bạn đồng hành duy nhất của em nếu không có ngài ở bên cạnh em.

Em đưa tay nắm lấy nắm cửa, vặn nó nhưng chợt nhận ra nó đã khóa.

- Mình đang làm gì thế không biết?_ Em tự trách mình, rồi ngẩng đầu thì phát hiện chìa khóa màu đen được treo lủng lẳng bên cạnh

Em có cảm giác mọi thế lực huyền bí muốn em bức vào tầng hầm này vậy.

Em bắt ghế lấy chìa khóa và tra vào nắm tay cửa, tiếng "cạch" vang lên và cánh cửa cuối cùng cũng từ từ mở ra.

Có cầu thang bằng gỗ dẫn xuống nơi bóng tối sâu thẳm. Phía dưới giống như là một vùng địa ngục khác hẳn với trên đây. Thật là đáng để hoài niệm.

Em chạy vào nhà bếp lôi ra một cây đèn pin, cố gắng bật nó lên và từ từ bước xuống cầu thang không biết dẫn em đi đến đâu.

" Cộc...cộc...cộc"

Tiếng bước chân ngày càng nặng nề, giống như tiếng bước chân của người cha lảo đảo bước xuống cầu thang để đánh đập em.

Cuối cùng em cũng đặt chân xuống mặt đất, dùng đèn pin chĩa lên tường.

Tại sao em lại không có một cảm giác sợ sệt bóng tối một chút nào cả?

Và đáng lẽ em cũng phải sợ cái thứ ở trên tường.

Trên tường là hàng ngàn dụng cụ sắc bén dùng cho tra tấn mà em nhìn thấy trên TV mà em coi cùng hắn.

Cho đến khi em chĩa đèn pin lên một cái đầu lâu gần đó làm em hoảng sợ lùi lại trúng một thanh chắn vang lên tiếng "keeng".

Nó không phải là một thanh chắn, mà là một cái lồng!

Em dùng đèn pin chĩa vào cái lồng, bên trong làm em hốt hoảng bịt miệng lại để ngăn đi tiếng kêu yếu ớt.

Bên trong là một người bị thương nặng, cả người dơ dáy hôi hám. Trên người bị còng, kiệt sức dựa vào bức tường đằng sau lưng.

Người đó đã phát hiện ra em liền nhanh chóng bò đến bám hai tay vào thanh chắn, trợn mắt nhìn em kêu cứu.

- Cứu... tôi...

Đó là giọng của một cậu con trai, cậu ấy đang van xin em.

- Xin... hãy cứu tôi với!

- Ngài ấy làm vậy với anh sao?_ Em lạnh lùng nói

- Chị của tôi... chị của tôi đâu rồi?_ Cậu hỏi em bằng một giọng cực kỳ hung dữ, như thể muốn tấn công lấy em

Em nhớ đến cô gái hôm đó, rồi khẽ cụp hàng mi xuống đầy u buồn.

- Chị của anh... đã chết! Em rất tiếc!

Người đó dường như chết lặng không nói nên lời, nhìn em bằng con mắt trợn tròng rồi rống lên một tiếng lớn đầy đau buồn. Mất một người trong gia đình đúng là một nỗi đau khó tả.

- Suỵt... anh đừng khóc!_ Em ra lệnh cho cậu - Nếu ngài ấy về mà nghe thấy thì không hay. Ngài ấy đã cấm em vào đây!

- Làm ơn, hãy thả tôi ra! Tôi muốn trốn thoát khỏi đây!!!

Bây giờ em mới nhận ra cậu con trai trước mặt có đôi mắt nâu màu socola nhưng đầy hận thù.

- Nếu như ngài ấy phát hiện ra em thả anh thì sẽ trách phạt em mất!

Cậu con trai cuối cùng ngăn sự đau đớn nhìn người con gái trước mặt. Đó là một cô bé 10 tuổi có đôi mắt xanh hơn cả nước biển, mặt chiếc đầm trắng, trên tay ôm lấy một con gấu bông. Nhưng cô bé này hoàn toàn một chút khác lạ với những đứa trẻ khác. Em không hề biết sợ, cũng không biết thương hại là gì.

- Em tên gì?

- Audrey_ Em đáp - Còn anh?

- Jacob. Là Jacob Wilson.

Em khẽ mỉm cười như làm bừng sáng chốn tầng hầm đầy u tối này.

- Tên anh đẹp quá. Y như ngài vậy!

Bây giờ, tâm trạng Jacob không muốn chơi đùa cùng cô bé trước mặt. Cậu thừa biết "ngài" mà em gọi là ai. Là cái kẻ đã bắt cóc hai chị em cậu và đã giết chị cậu! Cậu phải lợi dụng được em để thoát khỏi đây và báo thù cho chị!

- Tại sao em lại ở đây?

- Ngài ấy đã cứu em! Ngài ấy là người tốt bụng nhất thế giới! Ngài ấy là người tốt!

Trong đôi mắt của một cô bé ngây thơ 10 tuổi không thể phân biệt đâu là xấu, đâu là tốt ư?

Người tốt? Hắn ta sao? Cậu khinh bỉ, lùi lại cố gắng tránh xa khỏi em.

- Ngài ấy đã bắt cóc anh sao?

Ít nhất em còn hiểu "bắt cóc" còn mang hàm ý gì.

- Nếu như anh đến từ thế giới bên ngoài, anh hãy kể cho em bên ngoài kia có gì đi.

- Không rảnh, trừ khi em thả tôi ra!

Em liền thay đổi nét mặt, ngồi sụp xuống dựa vào thanh chắn.

- Em biết anh muốn giết ngài ấy lắm nhưng mà... em cần ngài ấy. Ngài ấy là... gia đình của em. Gia đình mà em biết đã suýt giết em một lần, nhưng ngài ấy đã cứu em và cho em một mái nhà.

- Như một vị sứ ấy. Hắn ta là kẻ sát nhân đã giết hàng chục mạng người! Em không hiểu! _ Jacob cố gắng cảnh tỉnh lấy cô bé trước mặt là sự thật khắt nghiệt như thế nào

- Dù ngài có là ai, em vẫn không rời bỏ ngài._ Em nói bằng giọng cực kỳ chắc nịt.

- Em là... đồ điên mà!

Em không để tâm đến câu nói đó, khẽ xoa hai bàn tay vào với nhau. Bỗng dưng bên ngoài vang lên tiếng xe hơi. Là hắn đã về! Hắn không thể thấy em ở đây!

- Ngài ấy đã về! Em phải đi thôi! Rất vui khi đã nói chuyện với anh!

Em nhanh chóng chạy lên cầu thang, khóa cửa lại và đặt chìa khóa về chỗ cũ, kéo chiếc ghế về phía bàn. Còn mình thì giả vờ nằm ở sopha lật sách cho đến khi hắn mở cửa đi vào.

- Ngài đã về rồi!_ Em giả vờ vui vẻ reo lên - Em ở nhà ngoan lắm đó!

Hắn đi tới xoa đầu em rồi lấy cho mình một cốc nước trong nhà bếp và đi tới trước cửa tầng hầm.

Em giả vờ quay mặt đi không quan tâm. Cuối cùng hắn bước vào đó, tay đóng chặt cửa lại. Em cố vểnh tai lắng nghe những âm thanh từ tầng hầm nhưng rốt cuộc, chả có gì cả.