Bố Bá Đạo, Mami Được Cưng Chiều

Chương 13: 13 Cái Gì Cô Cũng Dám Nói Ra

Một lát sau, thấy cái mũi đau đến ê ẩm, Ninh Noãn mới lùi lại một bước, bởi vì đau đớn mà nước mắt sinh lý trào ra.

Thương Bắc Sâm vừa tham dự hội nghị cao cấp cùng một đám đàn ông, vì vậy mà trên người anh phảng phất có mùi thuốc lá, không quá nồng, ngược lại nó làm nổi bật lên sự nguy hiểm của người đàn ông.

Ninh Noãn mới đi làm không lâu, rất kính trọng cấp trên, hòa đồng với đồng nghiệp, nhưng khi đối diện với người đàn ông trưởng thành như Thương Bắc Sâm cô không biết phải phản ứng như thế nào.

Kính trọng thì cô không làm được, dịu dàng càng không có khả năng.

Nói thật, cô rất sợ anh!Chỉ cần một cái quyết định, một câu nói của anh cũng có thể dễ dàng đẩy cô vào ngõ cụt.

Trong lòng rất mệt mỏi, Ninh Noãn kìm nén tức giận xuống, yếu ớt lên tiếng: “Tại sao lại tới đây, không phải tôi đã nói lúc nào muốn nhìn con thì tôi sẽ tự đi qua đó sao?”Cô rất sợ sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy bé con.

Người đàn ông nghiêng người, đặt khung ảnh ngay ngắn lên trên bàn sách.

“Tôi cho rằng, cô muốn đợi đến khi vụ kiện giành quyền nuôi con thắng lợi thì mới gặp lại con.

”Trái tim Ninh Noãn run lên.

Cửa sổ mở toang, cơn gió mùa hè thổi vào, căn phòng nhỏ xinh đẹp ấm áp của cô gái đột nhiên bị một người đàn ông cao to lạnh lùng xâm nhập, có một loại không hài hòa khó diễn tả bằng lời, rất nguy hiểm, rất quái dị.

Vẻ mặt Thương Bắc Sâm ung dung, ánh mắt nhìn lướt qua khuôn mặt cô bởi vì tức giận mà có thêm vài phần bướng bỉnh: “Cô có thấy phiền nếu tôi hút điếu thuốc ở phòng cô không?”“! ” Ninh Noãn nhìn khuôn mặt cứng rắn của anh, không che giấu nói: “Không phiền, anh có thể hút nhiều một chút, tốt nhất là hút nhiều khiến đến mức thân thể yếu đi, nếu như có một ngày trên tivi xuất hiện tin tức doanh nhân trẻ tuổi Thương Bắc Sâm chết trẻ, tôi càng thêm vui vẻ.

”Như vậy, đứa bé sẽ là của một mình cô.

Hiện tại cô tức giận đến mức cái gì cũng dám nói ra.

Chuyện đã bị hỏng thì không cần để ý nữa, mặc kệ nó phát triển ra sao.

Thương Bắc Sâm không tức giận ngược lại còn cười, vừa nhìn cô vừa rút một điếu thuốc ra đặt lên miệng, giống như một tên côn đồ sành đời trêu ghẹo con gái, cụp mắt xuống châm lửa điếu thuốc, lúc ngước mắt lên trong mắt có chứa hàm ý gì đó mà nhìn cô: “Cái mong ước này của cô tôi không thể nào thực hiện được rồi.

”Anh đi tới.

Ninh Noãn không tự chủ lùi về sau một bước.

Căn phòng rất nhỏ, cánh cửa ở sau lưng cô đóng sầm lại, kêu rầm một tiếng, dọa cô ruột gan rối bời, kết quả khi ngẩng đầu lên thấy người đàn ông đã đi đến trước mặt cô.

Thương Bắc Sâm cúi đầu, như muốn thì thầm điều gì đó với cô, đôi môi mỏng kề sát vào chiếc cổ trắng nõn mềm mại của cô.

Người đàn ông cố ý chậm rãi nhả một ngụm khói thuốc vào tai của cô, đùa giỡn nói: “Sức khỏe của tôi có tốt hay không, trong lòng cô biết rõ nhất, lăn lộn cả đêm, người bị đưa vào bệnh viện chính là cô.

”“! ”Lưu manh!Ninh Noãn nghẹn họng, giơ tay muốn đánh vào mặt anh.

Không ngờ cổ tay giơ lên lại bị người đàn ông nắm chặt: “Bà ngoại mà nhìn thấy, khả năng cô sẽ bị mắng một trận đấy.

”Ninh Noãn không dám nói to, cô sợ bà ngoại nghe thấy được.

Bốn mắt nhìn nhau,cô nâng đầu gối lên, dùng sức đạp mạnh vào bộ phận chính giữa hai chân của anh.

Thương Bắc Sâm nhíu mày, liếc nhìn làn da trắng nõn không nhìn thấy lỗ chân lông của cô, nhẹ nói: “Nó tốt xấu gì cũng đã làm lụng vất vả trên người cô, vậy mà cô cũng không thèm niệm chút tình xưa nào.

”Ninh Noãn nghe anh nói xong, mặt đỏ tía tai, cô vô thức rụt chân lại, cô và anh không giống nhau, lần mang thai Hựu Hựu chẳng qua là lần đầu nếm trải! “Cô còn trẻ, tôi không tính toán với cô, sau này bớt làm cho bà ngoại lo lắng đi.

” Thương Bắc Sâm nói xong, ánh mắt liếc nhìn cái chân vừa rụt lại của cô, không thèm tính toán mà buông cổ tay cô ra.

Cổ tay Ninh Noãn bị anh siết chặt tạo một vòng đỏ, nổi bật trên làn da trắng nõn của cô.

Vẻ mặt của Thương Bắc Sâm lạnh lùng mở cửa phòng ngủ ra, ngón giữa kẹp điếu thuốc đi ra ngoài, nói với bà ngoại đang ở trong bếp: “Bà ngoại, cháu thực sự xin lỗi, cháu không thể ở lại ăn cơm, cháu có chút việc phải đi trước ạ.

”.