Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 46: 46 Trả Đũa

Chủ thầu tái mặt, để lộ vẻ khủng hoảng.

Tất cả bọn họ đều tới từ nông thôn, bình thường làm việc chăm chỉ, sống trong thành phố, rất biết thân biết phận, chưa từng giăng thù kết oán với ai.

Tần Cao Văn đột nhiên lại nói có người muốn giết bọn họ khiến mấy người không dám tin.

“Anh Tần, anh đang nói đùa à?”

Chủ thầu cổ gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng Tần Cao Văn vẫn nhận ra được giọng điệu ông ta khẽ run run.

Tần Cao Văn trả lời: “Những gì tôi vừa nói là thật”.

“Tại…tại sao?”

Mặc dù thời gian làm cùng Tần Cao Văn không nhiều nhưng chủ thầu cũng đã quen với tính tình thói quen của anh, anh không phải là người thích nói những lời không đáng tin.

Lúc ban đầu Tần Cao Văn nói sẽ trả họ tiền công cao hơn vài phần thì chủ thầu cũng đã có sự nghi ngờ.

Sau một tháng thì họ thấy số tiền thực tế mà Tần Cao Văn đưa còn nhiều hơn cả những gì anh đã hứa.

Từ đó về sau chủ thầu luôn nghe lời Tần Cao Văn.

Anh đã không ngừng nhấn mạnh tối nay có người muốn giết bọn họ thì chắc đó sẽ là sự thật.

“Về điều này anh không cần lo”.

Những người khác cũng đặt đồ trong tay xuống, đi tới bên Tần Cao Văn.

Trong lòng họ, Tần Cao Văn là ông chủ tốt nhất từ khi họ làm việc tới nay.

Anh không những gửi họ tiền công cao mà còn coi mọi người công bằng như nhau.

Anh chưa bao giờ quát tới quát lui mọi người.

“Vậy anh Tần phải làm thế nào? Có thể nghĩ ra cách gì không?”

“Đúng vậy Anh Tần, chúng tôi đều không muốn chết”.

“Anh Tần, rốt cuộc là ai muốn ra tay với chúng tôi vậy?”

Những người nông dân chất phác để lộ ra vẻ căng thẳng trước Tần Cao Văn.

Tần Cao Văn bật cười đáp lại: “Mọi người đừng lo lắng, có tôi ở đây thì không ai có thể làm hại được mọi người hết’.

Mã Thiên Long hai lần định ra tay với anh nhưng đều bị anh quét sạch và chưa hề đạt được mục đích.

Giờ đây chắc chắn hắn sẽ dùng cách đi đường vòng.

Anh đã giết chết cả chục tên thuộc hạ của Mã Thiên Long mà hắn chưa thể khiến anh bị hề hấn gì.

Tối nay sẽ là một cơ hội tuyệt vời.

“Hôm nay mọi người vẫn về ký túc xá bình thường và làm thế này cho tôi…”

Tần Cao Văn tập trung tất cả mọi người lại và nói nhỏ bên tai họ.

Đám đông lập tức nghe theo.

Trăng sáng vằng vặc.

Tiểu khu Hoa Long.

Một đám người mặc đồ đen xuất hiện.

Lần này Mã Thiên Long tổng cộng cử đi mười lăm sát thủ tuyến đầu trong bang phái.

Thất bại của hai lần trước đã gây ra một cú sốc trước giờ chưa từng có cho Mã Thiên Long.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày gặp phải một sự sỉ nhục ghê gớm đến thế.

Hôm nay nhất định phải rửa sạch mối nhục này, giết hết không giữ lại bất kỳ tên thuộc hạ nào của Tần Cao Văn.

Người dẫn đội chính là Mã Thiên Hạo – em của Mã Thiên Long.

Bọn chúng lặng lẽ tới khu ở của đám công nhân.

Mã Thiên Hạo mặc dù tính khí nông nảy nhưng khi chấp hành nhiệm vụ thì cũng rất cẩn thận, chuyên tâm.

Hắn nhìn xung quanh và nháy mắt với những người còn lại.

Đám đông đều nhận được tin tức của Mã Thiên Hạo.

Sau khi hắn ra lệnh, cả đám đồng loạt lao lên, cầm vũ khí trong tay, ầm ầm di chuyển trong tiểu khu và nã súng.

Vị trí khu vực này khá hoang vắng, dù có tiếng súng vang lên thì cũng không thể kinh động người khác.

Cho tới khi chúng nã súng khoảng hai, ba phút thì mới chịu dừng lại.

Trong đó có một kẻ thuộc hạ nói với Mã Thiên Hạo: “Đại ca, đã giải quyết xong rồi”.

Hắn đi về phía ký túc xá, lạnh lùng nói: “Cái đám này mà cũng dám đấu với ông đây à”.

Trong ký túc xá một màu đen kịt, không hề mở đèn, thò tay ra chẳng nhìn thấy nổi năm ngón.

Mã Thiên Hạo đi tới thì phát hiện công tắc đã bị hỏng.

Ấn mấy lần mà bóng đèn cũng không có phản ứng gì.

Hắn lấy đèn pin ra, quét một lượt trong căn phòng và lập tức tái mặt.

“Chuyện…chuyện gì vậy?”

Mấy tên thuộc hạ cũng há mồm trợn mắt.

Cảnh tượng trước mắt khác hoàn toàn với những gì chúng tưởng tượng trong đầu.

Trên giường là những bao cát.

Thứ mà chúng vừa bắn phải căn bản không phải là con người.

Một lúc sau, Mã Thiên Hạo dột nhiên ý thức được rằng mình bị lừa.

“Anh em, chúng ta mau đi!”

Tất cả đám đông quay người định lao ra cửa thì lập tức phải dừng bước.

Bọn chúng nhìn thấy vài chiếc xe tải cỡ lớn từ bên ngoài tiểu khu đang tiến về phía mình và vây chặt bốn phía của bọn chúng.

Mã Thiên Hạo lấy vũ khí ra, bóp cò theo bản năng thì phát hiện là đạn đã bắn hết.

Không gian nội bộ của tiểu khu này khá chật hẹp, vài chiếc xe lao vào thôi là chúng đã không có chỗ trốn rồi.

Thế nên đám thuộc hạ của hắn không khác gì những tấm bia sống.

Từng chiếc xe tải đè qua người bọn chúng, khiến chúng nát bét đỏ lòm, phát ra mùi máu tanh tưởi nồng nặc.

Trong nháy mắt, mười mấy tên sát thủ chỉ còn lại một mình Mã Thiên Hạo.

Tiếp đó, cửa xe mở ra, một đám người nhân công cầm gậy sắt, gẫy gỗ, các thể loại vũ khí nhảy xuống.

Một người đàn ông mặc đồ đen đứng vạm vỡ đứng trước những người nhân công kia.

Có lẽ đó chính là kẻ cầm đầu.

“Các người giết chết nhiều người của phái Thiên Long như vậy, chắc chắn đại ca sẽ không tha cho các người”.

Tần Cao Văn nói với vẻ thản nhiên: “Rốt cuộc là ai định ra tay với chúng tôi trước nào?”

Mã Thiên Hạo nhìn Tần Cao Văn: “Mày là Tần Cao Văn?”

“Đúng vậy”.

Danh tiếng lẫy lừng của Tần Cao Văn đã lưu truyền khắp thế giới ngầm từ một tuần trước, hầu như ai cũng biết tới anh.

Ban đầu, Mã Thiên Hạo còn khịt mũi khi đám đông tâng bốc anh, cho rằng anh chỉ là một kẻ bất tài lòe thiên hạ mà thôi.

Bị sốc mấy lần liên tiếp, hắn mới thật sự cảm nhận được sự đáng sợ của anh.

“Thả tao ra!”

Mã Thiên Hạo toát mồ hôi lạnh ướt hết lưng.

“Giờ tôi vẫn chưa giết anh, anh không cần phải lo lắng”.

Tần Cao Văn tiến về phía Mã Thiên Hạo khiến hắn cảm thấy hoảng sợ.

Đối phương giống như một ngọn núi sừng sững phát ra khí thế hừng hực bức người.

Anh đưa tay phải ra, khẽ vỗ vào vai của Mã Thiên Hạo, nhìn có vẻ như đó là một luồng sức mạnh chẳng nhằm vào đâu nhưng vừa đáp xuống vai hắn thì tiếng xương răng rắc đã vang lên.

Cánh tay của Mã Thiên Hạo đã bị gãy.

Do tình huống này chỉ xảy ra trong nháy mắt nên Mã Thiên Hạo phải mất một lúc mới cảm nhận được cơn đau kịch liệt dội tới khiến hắn kêu thét lên.

Tiếng thét vang lên rành rọt trong màn đêm.

“Giờ về nói với anh của anh, sau này đừng sử dụng những thủ đoạn như thế này, muốn thì đánh nhau với tôi quang minh chính đại vào”.

Hắn ôm chỗ cánh tay bị gãy, thở hổn hển và chửi rủa: “Tần Cao Văn, đợi đấy, đợi anh cả đích thân ra tay thì mày chết chắc”.

“Được”.

Nói xong, mã Thiên Hạo sợ hãi chạy ra ngoài.

Những người công nhân khác cũng chạy lại vây lấy Tần Cao Văn với ánh mắt điên cuồng.

Cú đập tay vừa rồi của anh đúng là thần kỳ khiến cho tất cả những người có mặt phải khâm phục..