Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 128: Dương chi bạch ngọc

Editor: Song Ngư | Beta-er: NgáoPhó Nghi cũng đã biết trước sẽ có một ngày như này, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi. Cho dù là nàng ta có gài bẫy được Vệ Phong thì sau này Vệ Uyên cũng sẽ chẳng bỏ qua cho nàng ta. Nhưng mà nàng ta không nghĩ tới, hưu thư lại đi cùng với một chén canh phá thai.

Phó Nghi lùi về sau, cuối cùng cũng không giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt nữa, sắc mặt còn trắng hơn cả hưu thư. Nàng ta nói: “Nương, đây là tôn nhi của ngài……”

“Đừng gọi ta là nương.” Dự Vương phi không hề có biểu cảm gì mà ngắt lời, ánh mắt liếc ngang người Phó Nghi, hệt như chẳng muốn nhìn thêm nữa. Khác biệt một trời một vực với dáng vẻ thân thiết dễ gần ngày trước. “Có phải là tôn nhi hay không trong lòng ngươi hiểu rõ. Uyên ca nhi đã kể mọi chuyện cho ta nghe rồi, ngươi còn muốn gạt ta đến khi nào? Ta nghĩ chẳng phải do Lệ Diễn gài ngươi mà là hai người các ngươi lén gian díu với nhau đúng không? Ngươi còn mặt mũi gọi ta là nương sao? Vệ gia ta không cần một đứa con dâu không biết xấu hổ như ngươi, càng không cần một đứa con hoang không rõ nguồn gốc.”

Dự Vương phi nhớ tới lúc trước khi Phó Nghi được chẩn đoán là có thai thì bà còn rất vui vẻ, bây giờ hệt như đang sống sờ sờ mà bị người ta vả mặt một cái vậy.

Lòng Phó Nghi càng ngày càng chùng xuống, đang định bào chữa cho bản thân. Nhưng hai ma ma bên kia đã bước tới, trong tay là chén thuốc đầy màu đen có hoạ tiết hoa thuỷ tiên màu nhạt. Một người giữ chặt cánh tay nàng ta, còn người kia bưng chén lên đổ vào miệng nàng ta.

Phó Nghi quay đầu đi không chịu uống, nhìn Dự Vương phi và nói: “Nương, ngài tin con đi. Con với Lệ Diễn chưa từng……”

Nàng khựng lại, tất nhiên không nói nên lời câu tiếp theo.

Chỉ trong phút chốc, Dự Vương phi lạnh nhạt ra lệnh: “Tiếp tục đổ cho ta.”

Hai ma ma kia bẻ cằm của Phó Nghi ra, cầm chén thuốc mạnh mẽ đổ vào trong miệng nàng ta.

Phó Nghi giãy giụa phản kháng nhưng sao đọ được với sức của hai bà tử được. Nước thuốc theo cổ họng rồi vào trong bụng của nàng ta khiến nàng ta dần ngừng phản kháng, trơ mắt nhìn xà ngang nóc nhà trân trân, hệt như không còn sức sống nữa. Cuối cùng hai bà tử buông nàng ta ra, hơn nửa chén thuốc đã đổ vào bụng, còn nửa phần còn lại thì đổ ra ngoài. Cơ thể nàng ta không đứng vững, lảo đảo ngã trên đất, không tự chủ giơ tay che phần bụng đã nhô lên của mình, cả cánh tay đều run lên.

Dự Vương phi đứng dậy, bình tĩnh đi qua trước mặt nàng ta, cũng chả thèm liếc mắt một cái.

Bên ngoài sân hoàng hôn đã dần buông xuống, chiều hôm mờ ảo, bị màn đêm đè trôi từ từ đến đường chân trường, trời cũng bắt đầu tối đi.

Phó Nghi ngồi trên xe ngựa về phủ Khánh Quốc Công, trong bụng hơi nhói lên, lúc đầu nàng ta còn chịu đựng được, cuối cùng cơn đau ngày càng tăng khiến trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, tay chân lạnh ngắt, nàng ta chỉ cảm thấn dưới người có một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra.

Chiếc váy vải lanh gấp nếp màu trắng xanh bị nhuộm đẫm màu đỏ máu, chiếc thảm dưới chân cũng nhanh chóng bị thấm đỏ. Hai nha hoàn hồi môn của Phó Nghi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, chưa ai thấy tình huống như bây giờ cả, các nàng cũng bị phủ Dự Vương đuổi đi, bây giờ cũng hoảng sợ đến lóng ngóng tay chân, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hoàn toàn không biết phải nên làm gì cho phải.

Phó Nghi co người lại nằm trên giường, nửa người dưới đau đến chết lặng, nàng ta cắn chặt môi dưới, cảm giác có thứ gì đó đang chảy ra từ trong thân thể mình. Nàng ta khép đôi mắt lại, một giọt nước mắt tràn ra từ khoé mắt.

Cuối cùng xe ngựa cũng chạy đến cổng của phủ Khánh Quốc Công, người trong phủ cũng đã biết chuyện nhưng chỉ có mỗi Phó Thiếu Vân đi ra đón nàng ta. Phó Thiếu Vân nhanh chóng nhảy lên xe ngựa kéo tấm màn đen ra, khi nhìn thấy một vũng máu dưới người Phó Nghi thì giật bắn mình, nói: “Nghi tỷ nhi!”

Phó Nghi miễn cưỡng mở to mắt lên, nàng ta giơ một bàn tay lên, nắm chặt tay áo hoạ tiết bát bảo văn màu vàng của Phó Thiếu Vân, “Ca ca……Cứu muội……” Cứu con của muội với.

Phó Thiếu Vân nhìn hai nha hoàn ngồi co ro trong một góc, bây giờ không rảnh để chấp nhất với các nàng, y bế Phó Nghi lên rồi nhanh chóng chạy vào trong phủ.

Mặc dù là vậy nhưng đứa con của Phó Nghi vẫn không giữ được.

Lúc nàng ta tỉnh dậy, điều đầu tiên làm đó chính là giơ tay sờ lên bụng mình, quả nhiên chỗ đó trống rỗng, không còn gì cả.

Phủ Khánh Quốc Công gây ra một chuyện gièm pha như vậy, phu nhân Khánh Quốc Công chỉ trích Mai thị rất nặng nề, đổ lỗi bà ta không biết cách dạy nữ nhi. Sau đó là lôi chuyện cũ nhiều năm trước ra nói, lời trong ý ngoài đều oán trách Mai thị, đương nhiên Thế tử gia phủ Khánh Quốc Công là phụ thân của Phó Nghi cũng không tránh thoát được.

Phu nhân Khánh Quốc Công nói: “Nhìn đứa con dâu mà con cưới xem, nàng dạy nữ nhi như thế sao, đúng là thể diện của Phó gia mất sạch rồi! Bây giờ bị phủ Dự Vương đưa hưu thư, lại đẻ non nữa, còn bị truyền tin bê bối với người khác nữa, cả đời này của con bé bị huỷ hoại cả rồi!”

Mai thị đau lòng cho nữ nhi, từ sau khi Phó Nghi trở về thì vẫn khóc mãi không ngừng. “Nương bây giờ nói mấy lời này có ích gì nữa sao? Nghi tỷ nhi cũng đã như vậy rồi, người không thể quan tâm con bé trước hay sao? Đáng thương Nghi tỷ nhi của ta, nhất định là Lệ Diễn phủ Lư Dương Hầu ép buộc con bé, bằng không sao con bé có thể…….Ngày đó nên giết Lệ gia mà, dám huỷ hoại Nghi tỷ nhi của ta.”

Phu nhân Khánh Quốc Công bị Mai thị nói ào ào đến nhức đầu, ngã ngồi trên ghế bát tiên, nhất thời có hơi khó thở.

Cuối cùng vì danh tiếng của phủ Khánh Quốc Công, phu nhân Khánh Quốc Công và phụ thân của Phó Nghi là Phó Cử phải đứng ra làm chủ, đưa Phó Nghi đến một ngôi chùa nhỏ bên ngoài.

Bất chấp sự phản đối của Mai thị, sáng sớm ngày hôm sau, Phó Nghi vẫn bị dẫn lên cỗ kiệu đưa đến chùa Thiện Âm ngoài thành.

*

Phủ Dự Vương vừa mới bỏ Phó Nghi chưa đến hai tháng thì đã bắt đầu kiếm một cô nương khác cho Vệ Uyên.

Chuyện Chiêu Nguyên Đế lập trữ đang đến hồi căng thẳng, tất nhiên phủ Dự Vương muốn tìm một thông gia đáng tin, tốt nhất là có thể nói chuyện được trước mặt Chiêu Nguyên Đế.

Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng nhìn trúng nữ nhi Lữ Huệ Xu của phủ Uy Viễn tướng quân. Tuy Lữ Trì không phải quan viên giám sát (1), cũng không có tiếng nói mấy, nhưng thắng ở chỗ tay nắm binh quyền. Nếu ngày nào đó khiêu chiến thì việc này rất có lợi với Vệ Uyên.

(1) Quan viên Giám sát là những quan chức (tai và mắt) thay mặt nhà vua giám sát các quan chức các cấp.

Sau khi Vệ Uyên xin chỉ thị của Chiêu Nguyên Đế xong, nào biết ngày hôm sau Chiêu Nguyên Đế lại tứ hôn Lữ Huệ Xu cho Đại Hoàng tử Vệ Quý Thường.

Không chỉ Vệ Uyên kinh ngạc mà ngay cả Tô Hi ở phủ Tấn Vương lúc nghe thấy tin cũng giật mình không thôi.

Tại sao Hoàng Thượng lại tứ hôn cho Xu tỷ tỷ chứ? Hơn nữa trước đó cũng không có dấu hiệu gì cả.

Tuy Vệ Quý Thường đến giờ vẫn chưa thành thân, một khi Lữ Huệ Xu lấy y thì chính là Hoàng tử phi, nhưng thân thể của Vệ Quý Thường……

Tô Hi ôm cái bụng to đi đến thư phòng tìm Vệ Phong chứng thực. Vệ Phong đang ngồi sau bàn nâng đọc sách, nàng bước lên và hỏi: “Đình Chu biểu ca, chàng biết tại sao Hoàng Thượng lại tứ hôn cho Xu tỷ tỷ không?”

Vệ Phong buông quyển sách trên tay xuống, nhìn về phía cô nương đứng bên ngoài cách hai bước.

Tô Hi không dám đứng quá gần, sợ góc bàn đụng trúng bụng mình. Tuy Vệ Phong đã sai người bọc góc hết bàn lại bằng vải bông rồi, nhưng nàng vẫn sợ.

Bởi vì bụng nàng thật sự quá lớn, tròn vo một vòng, hệt như đèn lồng tú cầu treo khắp phố phường dịp Tết Nguyên Đán, chẳng qua bụng của nàng còn lớn hơn mấy lần. Nàng mới hơn bảy tháng nhưng bụng đã to hơn một vòng so với mấy phụ nhân bình thường rồi, gắn trên thân thể mềm mại nhỏ nhắn của nàng làm mỗi bước đi của nàng cũng khiến người ta phải sợ hãi không thôi.

Gần đây Vệ Phong không dám để nàng ra ngoài, chỉ ở nhà yên tâm dưỡng thai. Trong phủ đã chuẩn bị sẵn mười mấy bà đỡ đẻ có kinh nghiệm phong phú, cũng có trình độ y thuật cao như trong cung. Sau đó sắp xếp mấy gian phòng ở đằng sau, không cần làm gì hết mà chỉ cần chờ đến ngày sinh của Tô Hi.

Chỉ cần Tô Hi bị chút bệnh vặt thôi cũng khiến mấy bà ấy hốt hoảng không thôi.

Vệ Phong nhìn cô nương nhỏ bé trước mắt. Thời tiết dần nóng lên nên nàng chỉ mặc một chiếc áo cũ màu hồng cánh sen, bởi vì lâu rồi không ra ngoài nên làn da càng thêm trắng, hệt như một khối dương chi bạch ngọc (ngọc mỡ dê). Ngực nàng ngày càng phát triển, căng tròn ôm chặt lấy chiếc áo, hệt như hai quả dưa nhỏ chín mọng, nhìn cực kỳ quyến rũ.

Vệ Phong nhìn tiểu thê tử càng ngày càng gợi cảm, mà hắn lại chẳng thể chạm vào được. Vệ thế tử khẽ nhắm mắt lại, hồi lâu mới nguôi ngoai được ngọn lửa khô nóng trong lòng, hắn vẫy tay với Tô Hi: “Nàng đến đây.”

Tô Hi vẫn đang chờ hắn trả lời câu hỏi của mình, chỉ thấy hắn nhìn nàng đăm đăm một lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm. Nàng khó hiểu đi sang, hỏi lại: “Sao Bệ hạ lại tứ hôn cho Xu tỷ tỷ vậy?”

Vệ Phong nắm bàn tay nhỏ của nàng rồi kéo nàng ngồi lên đùi, hắn không hứng thú với chuyện của người khác, chỉ khẽ nói: “Ta không rõ lắm.”

Tô Hi không tin, ngồi dậy ôm mặt hắn, chu miệng hỏi: “Không phải chàng cũng thân với Đại hoàng tử lắm sao? Tại sao ngay cả chuyện này mà cũng không biết chứ?”

Vệ Phong không nói gì, nhìn nàng một lát rồi chợt cụp mắt nở nụ cười.

Ngay lúc Tô Hi không rõ lý do, hắn nói: “Ấu Ấu, nàng nặng hơn rồi.”

“…..” Câu nói của Tô Hi mắc nghẹn ngay cổ họng, gương mặt chợt đỏ bừng. Tính cả kiếp trước và kiếp này thì đây là câu kiêng kị nhất của nàng, bây giờ Vệ Phong không hề báo trước mà nhắc đến khiến nàng nhất thời thẹn quá hoá giận, bèn nhảy xuống khỏi đùi hắn, tức giận nói: “Thiếp đi đây.”

Vệ Phong vội ôm thân thể nhỏ bé của nàng lại, tựa lên gương mặt nàng rồi dỗ dành: “Đừng đi mà. Trọng lượng thế này chuẩn lắm, trước đây nàng gầy quá, cứ như gió thổi là bay đi luôn, vẫn là như giờ tốt hơn.”

Thật ra Tô Hi trở nên nặng hơn hoàn toàn là vì một khối thịt trong bụng nàng. Chu đại phu và bà đỡ cũng nói đây là thời điểm thai nhi phát triển nhanh nhất. Huống hồ bụng Tô Hi cũng lớn hơn bụng của những người khác, vì thế nặng hơn cũng là điều đương nhiên.

Nghĩ đến đây, bàn tay đặt trên bụng nàng của Vệ Phong hơi khựng lại.

Bà đỡ từng lén nói với hắn, bụng Tô Hi to như thế thì có thể là sinh đôi hoặc là do thai nhi có quá cân. Dù là loại nào thì lúc sinh cũng sẽ không dễ dàng gì.

Nếu là sinh đôi thì chỉ sợ phiền phức hơn một chút.

Tô Hi vẫn bất mãn, bĩu môi nói: “Không tốt tí nào.” Sau này nàng sinh con xong thì nhất định phải gầy lại mới được.

Vệ Phong trầm giọng cười, bây giờ mới nói: “Chuyện hôn nhân của Lữ cô nương là do đích thân Đại hoàng tử cầu xin Bệ hạ.”

Tô Hi khẽ giật mình. Đại hoàng tử đích thân cầu xin sao? Nhưng trong ấn tượng của nàng, Đại hoàng tử chưa từng tiếp xúc với Xu tỷ tỷ mà.

Kiếp trước Xu tỷ tỷ cũng lấy Đại hoàng tử sao? Tô Hi trầm tư suy nghĩ, nhưng nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.

Sau khi đi ra khỏi thư phòng, Tô Hi quay về phòng, chỉ đi có mấy bước thôi mà nàng đã thấy mệt mỏi rồi. Cũng là do bụng quá nặng. Nàng ngồi trên giường mỹ nhân, sầu lo nhìn cái bụng nhô lên của mình, bụng to như vậy, lúc sinh có phải sẽ rất đau đúng không?”

Ngân Hạc bưng chén canh trứng ngỗng từ ngoài bước vào, nói: “Tiểu thư, đã chưng canh xong rồi ạ.”

Đúng vậy, Tô Hi lại phải bắt đầu ăn trứng ngỗng nữa rồi. Nghe nói rằng ăn trong ba tháng đầu và ba tháng cuối rất có lợi cho làn da của thai nhi.

Ngân Hạc đặt chén canh hoạ tiết linh chi rực rỡ lên chiếc bàn ba chân cong, nàng ấy thấy Tô Hi ngơ ngẩn nhìn bụng chằm chằm thì tiện miệng nói: “Tiểu thư, bụng người lớn như thế, có khi nào là sinh đôi hay không?”