Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 14: Ơn cứu mạng

Editor: Song Ngư

Beta: Ngáo

________

Trời mưa gió, trong đình bát giác ở ven hồ, khó có lúc Tô Lễ được nhàn rỗi, đáng lẽ là muốn dẫn Bách ca nhi đến hậu viện luyện võ, từ nhỏ nam nhi của Tô gia đã phải tập võ, mặc dù sau này trưởng thành không ra trận giết địch thì cũng sẽ giúp thân thể khoẻ mạnh. Chỉ là ông trời không chiều lòng người, Tô Lễ vừa mới đánh xong một bộ quyền thì trời đã rơi một cơn mưa nhỏ, hắn lo thân thể Bách ca nhi bị bệnh, đành phải gọi Thôi ma ma dẫn Bách ca nhi về Mặc Lâm Viện trước.

Tô Lễ không trở về mà gọi nha hoàn lấy một vò rượu tuyết hoa mai nhưỡng, nhân lúc mưa phùn mà uống xoàng.

Loại rượu này do vong thê La thị ủ, độ rượu không mạnh nhưng vẫn mang theo vị ngọt, rất thích hợp cho cô nương gia uống.

La thị là nữ tử dịu dàng nhã nhặn lịch sự, ngày thường nhàn rỗi không có việc gì làm thì thích trồng hoa trồng cỏ, rượu này là do nàng ấy trong một ngày tình cờ làm nên, lúc ấy tâm tình La thị rất tốt, mời Tô Lễ cùng ngồi dưới cây hoa mai, một bên thưởng cảnh xem tuyết, một bên uống rượu hoa mai.

Từ sau khi La thị đi, rốt cuộc Tô Lễ cũng không uống qua được rượu hoa mai hương thuần thanh ngọt như vậy nữa, hắn thử rất nhiều phương pháp nhưng vẫn không làm ra được hương vị mà ngày hôm đó La thị làm cho hắn, cho dù là một vò trước mặt này chỉ có thể dùng từ 'nhạt nhẽo' để so sánh với rượu của La thị.

Tô Lễ rót một chén rượu hoa mai cho mình, siết chắt chén rượu sứ màu trắng, rũ mắt lâm vào trầm tư.

Bông nhiên có một giọng nói vang lên ở bên tai, "Ôi chao, tự nhiên sao lại mưa thế này."

Tô Lễ ngẩng đầu nhìn thấy Lý Tương Như hai tay ôm đầu, cả người mặc bộ váy màu tím nhạt hoa văn bảo tương, búi tóc nhỏ rũ xuống, quần áo và tóc bị nước mưa làm ướt, vội vội vàng vàng chạy vào trong đình bát giác mà trú mưa.

Sau đó, nàng ta làm như mới phát hiện ra Tô Lễ, giật mình mở to mắt, buông tay nói: "Đại gia, ngài cũng trú mưa ở đây sao?"

Dứt lời mới nhớ tới hành lễ, vội cúi người.

Tô Lễ gật đầu một cái, giọng nói không có nhiều phập phồng, "Lý cô nương."

Lý Tương Như đứng tại chỗ, thấy Tô Lễ nói xong mà không hề mở miệng nói thêm gì nữa, bèn cắn môi rồi tiến lên nói: "Sao Đại gia lại ngồi ở đây uống rượu một mình vậy? Trong lòng có gì không thoải mái sao?" Vừa nói vừa nhìn về bàn rượu.

Tô Lễ đang nhớ về vong thê nên cảm xúc vẫn chưa ổn lắm, ngữ khí cũng không tốt, chỉ bình đạm nói: "Tìm một chỗ yên tĩnh thôi."

Lời này một câu hai nghĩa, vừa trả lời vấn đề của Lý Tương Như, vừa ám chỉ Lý Tương Như quấy nhiễu thanh tỉnh của hắn.

Lý Tương Như nhấp môi cười, làm bộ không nghe thấy lời ám chỉ của Tô Lễ, nói tiếp: "Nơi này xác thật rất thanh tĩnh, ngày mưa sẽ có ít người đi ngang qua đây." Lúc này, tiếng mưa rơi xuống càng mạnh hơn, hạt mưa rơi xuống trên mặt hồ lá sen, vang lên tiếng "Tách tách" đầy rung động, Lý Tương Như nói: "Ta thích nghe nhất là tiếng nước mưa rơi xuống trên lá sen, không nặng không nhẹ, không biết Đại gia có cảm thấy thế không? Âm thanh này có thể làm cho người ta bình tĩnh, dù trong lòng có bất kỳ phiền muộn nào, nghe âm thanh này cũng liền thoải mái hơn."

Tô Lễ không tiếp lời, đạm nhạt hỏi: "Sao Lý cô nương lại đi ngang qua đây?"

Lý Tương Như không ngờ hắn hỏi trực tiếp như thế, cái này có khác gì là ta muốn đuổi người đâu chứ? Nhưng mà nếu Lý Tương Như đã tới, tức có nghĩa là đã có chuẩn bị, nàng ta cười nói tiếp: "Ta thấy hoa hải đường gần đây nở rất đẹp, liền muốn đến đây xem, không ngờ chưa đến được mà cơn mưa đã hạ xuống, lúc này mới bất đắc dĩ đến nơi này trú mưa."

Tô Lễ buông chén trà đứng lên, nói: "Nếu Lý cô nương tới trú mưa, ta ở đây cũng không ổn, đình này liền nhường lại cho cô nương. Cáo từ."

Lý Tương Như vội ngăn hắn lại, "Rõ ràng là ta quấy nhiễu thanh tịnh của Đại gia, sao để ngài phải đi được chứ? Người nên đi cũng là ta, ta thấy mưa cũng sắp tạnh rồi, hải đường bên kia rất đẹp, ta đến chỗ đó xem thử."

Nhưng mưa không những không dừng mà còn nặng hạt hơn, bản lĩnh trợn mắt nói dối của Lý Tương Như cũng thật là cao. Nàng ta xoay người liếc nhìn Tô Lễ một xái, rút khăn tay ra che trên đầu, rồi chạy ra khỏi đình, dọc theo con đường đá xanh nhỏ ven hồ, trong chốc lát đã chạy được một đoạn.

Chạy một hồi, Lý Tương Như đánh giá vài lần, nơi này không xa không gần, Tô Lễ nhìn nàng ta rơi xuống nước, nhất định sẽ nhảy xuống cứu.

Lý Tương Như hạ quyết tâm, cong chân một cái, nhẹ nhàng uốn éo thân mình, sau đó rơi xuống hồ.

*

Kỳ thật Lý Tương Như không biết bơi, nàng ta đặt tất cả tiền cược lên người Tô Lễ, đoán chắc rằng Tô Lễ sẽ không thấy chết mà không cứu.

"Cứu.....Cứu mạng......:"

Qua hồi lâu, Lý Tương Như đã uống không ít nước, tầm mắt cũng dần trở nên mơ màng không rõ.

Nàng ta phảng phất thấy có một tiểu cô nương mặc một chiếc váy màu xanh bích, lại nhắm mắt, rốt cuộc cũng nhìn thấy Tô Lễ nhảy từ trên bờ xuống. Nàng ta thở phào một hơi, sau đó liền hôn mê.

Sau khi Lý Tương Như tỉnh lại, phát hiện chính mình nằm trong phòng khách của Tô phủ, nàng ta đã ở chỗ này vài ngày nên rất quen thuộc. Liên thị không có ở đây, trong phòng chỉ có một tiểu nha đầu mặc váy màu xanh lục đang bận rộn, thấy nàng ta tỉnh, liền chạy lại hỏi: "Lý cô nương, ngài tỉnh rồi sao, có thấy chỗ nào không khoẻ không? Nô tỳ lấy cho ngài chén nước."

Lý Tương Như đoán nha đầu chắc là người Tô phủ sắp xếp để chăm sóc nàng ta, nên không từ chối mà để nha đầu bưng chén nước tới, sau đó uống lên mấy ngụm.

Trong đầu nhớ tới một màn trước khi mình hôn mê, Tô Lễ không chút do dự từ trên bờ nhảy xuống, bóng dáng anh tuấn đĩnh hướng về phía nàng ta, sau đó lại cứu nàng ta lên bờ, tuy rằng nàng ta thần trí hôn mê không rõ, nhưng lại biết là hắn, nên cố ý bám thật chặt vào thân người hắn, rụt người lại trong lồng ngực khoẻ mạnh của hắn, rồi luôn miệng kêu "Lạnh".

Những việc sau đó Lý Tương Như không nhớ rõ nữa, nhưng là nàng ta đã chạm da thịt với Tô Lễ như thế rồi, trong sạch cũng bị hắn làm hỏng rồi, ngoại trừ hắn, còn có thể gả cho ai được chứ?

Nhớ tới việc này, Lý Tương Như cầm lòng không được mà nhếch khoé miệng.

Lý Tương Như được cứu lên kịp thời, nên chỉ nhiễm chút phong hàn, nghỉ ngơi vài ngày là được. Nàng ta nằm trên giường thả lỏng người, sau đó liền mặc quần áo chuẩn bị đi Mặc Lâm Viện tìm Tô Lễ nói cho ra lẽ.

Cũng thật là kỳ quái, nàng ta rơi xuống nước, nhưng không biết Nhị phu nhân và mẫu thân đã đi đâu, không một ai tới xem nàng ta, nhưng Lý Tương Như chỉ một mực nghĩ làm sao để Tô Lễ cưới nàng ta, còn những chuyện khác cũng không có thời gian mà suy nghĩ.

Tới Mặc Lâm Viện rồi, ma ma và gia đinh nói Đại gia đến Hoa Lộ Thiên Hương rồi, đó là chỗ ở của Cửu cô nương, sao Tô Lễ lại qua đó chứ? . truyện ngôn tình

Lý Tương Như một mặc nghi hoặc, nhưng vẫn đi về hướng Hoa Lộ Thiên Hương.

Tới cửa, nha hoàn vào thông truyền, không bao lâu liền trở ra nói: "Cửu cô nương mời ngài vào."

Lý Tương Như theo đại nha hoàn Ngân Li đi vào khuê phòng của Tô Hi, vừa vào cửa liền bị cách trang trí trong phòng làm kinh ngạc, đồ nội thất bên trong đề bằng gỗ tử đàn, chuỗi rèm châu bằng ngọc phỉ thuý, mỗi một kiện đồ trong phòng thoạt nhìn đều rất xa xỉ, trên tường còn treo bức tranh "Hạnh Hoa Tranh Xuân Đồ" (*) nữa, Lý Tương Như nhìn bút tích ở dưới, thế nhưng chính là tác phẩm của thi hoạ Trâu Nhất Vinh của tiền triều.

Lý Tương Như đối với thi hoạ không có hiểu biết nhiều lắm, sở dĩ biết được Trâu Nhất Vinh cũng bởi vì là hắn quá nổi danh.

Đi vào nội thất, thấy Tô Hi được quấn trong tấm chăn màu đỏ tía đang ngồi trên giường mỹ nhân, nàng vốn dĩ đã trắng, bây giờ nhìn càng trắng hơn nữa, đôi mắt đen nhánh trong trẻo mở to, từng ngụm từng ngụm uống chén canh gừng mà Ân thị đang cầm, lúc thấy Lý Tương Như tiến vào, nàng mỉm cười kêu một tiếng, "Lý tỷ tỷ."

Lý Tương Như không biết Ân thị cũng ở đây, vội vàng hành lễ với bà, "Gặp qua Đại phu nhân."

Ân thị dỗ Tô Hi uống canh xong, liền dùng khăn lau khoé miệng cho nàng, đôi mắt đào xinh đẹp nhàn nhạt liếc nhìn, đi thẳng vào vấn đề: "Không phải Lý cô nương cũng rơi xuống nước sao? Lúc này không ở trong phòng nghỉ ngơi mà lại đến chỗ của Hi tỷ nhi làm gì?"

Lý Tương Như liếc nhìn Tô Lễ đang đứng bên cửa sổ một cái, đỏ mặt cúi đầu, "Tiểu nữ tới là để đáp tạ ơn cứu mạng của Đại gia."

Biểu tình của Ân thị vẫn không thay đổi, nhẹ nhàng ngẩng đầu, "À?"

Lý Tương Như thẹn thùng nói, "Đại gia cứu tiểu nữ một mạng, tiểu nữ vô cùng cảm kích, không có gì báo đáp. Nếu Đại gia không chê, ta nguyện ý lấy thân báo đáp ân tình của ngài."

Tô Lễ thu hồi tầm mắt đang nhìn ngoài sân, nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta.

Tô Hi ngồi một bên đang để Ngân Nhạn lau tóc cho, một gương mặt trắng như tuyết, nhưng bộ dáng lại cực kì bình tĩnh.

Ân thị nhẹ nhàng a một tiếng, biểu tình rốt cuộc cũng có chút biến hoá, lạnh giọng hỏi: "Có phải Lý cô nương đã quên thân phận của mình rồi không? Lễ ca nhi là đích trưởng tôn của Tô gia, tương lai sẽ kế thừa gia nghiệp, chỉ sợ thân phận của ngươi không xứng với hắn."

Lý Tương Như đã dự đoán trước Ân thị không đồng ý, bèn quỳ xuống trên mặt đất, rơi lệ nói: "Tiểu nữ tụ biết thân phận thấp kém, không xứng với Đại gia.....Nhưng Đại gia cứu tiểu nữ dưới nước lên, trong sạch của tiểu nữ đã không còn nữa rồi, ngày sau còn ai muốn nữa chứ, nếu không thể hầu hạ Đại gia, tiểu nữ chỉ có thể chết để chứng minh trong sạch."

Đại gia tộc chú trọng nhất là thanh danh, nếu như hôm nay Lý Tương Như chết thật, truyền ra ngoài không chỉ làm hỏng thanh danh của Tô gia, nếu như bị người có tâm truyền tới lỗ tai của Hoàng Thượng, con đường làm quan của Tô lão thái gia không biết chừng cũng chịu ảnh hưởng.

Lý Tương Như này cũng coi như không ngu ngốc, biết lấy việc này để uy hiếp Ân thị.

Quả nhiên, sắc mặt của Ân thị thay đổi, hồi lâu mới nói: "Nói như vậy, ngươi là muốn báo đáp người đã cứu ngươi đúng không?"

Lý Tương Như rưng rưng gật đầu.

Ân thị nhìn chỗ khác, khôi phục lại sự bình tĩnh: "Sao Lý cô nương biết ngời cứu mình chính là Lễ ca nhi?"

Vốn Lý Tương Như tưởng Ân thị đã đồng ý, ai ngờ nghe được bà nói xong thì trong lòng đột nhiên trầm xuống, nói: "Tiểu nữ thấy......"

Ngay cả liếc mắt Ân thị cũng không thèm nhìn nàng ta, "Lý cô nương một lòng muốn làm tục huyền của Lễ ca nhi, thiết kế trò hay như vậy. Đáng tiếc, người cứu ngươi không phải Lễ ca nhi, mà là gia đinh trong phủ, nếu ngươi nói ngươi mất trong sạch rồi, thì ta đây liền chủ trương gả ngươi cho ân nhân cứu mạng."

Dứt lời cũng không nhìn gương mặt kinh ngạc của Lý Tương Như, phân phó Đan Vụ Duyệt đưa gia đinh đó tới.

Một lát sau, Đan Vụ Duyệt tiến vào nói đã đưa người đến.

Lý Tương Như đi theo Ân thị ra khỏi phòng, thấy một người thanh niên mặc vải thô áo ngắn tay màu đỏ sẫm, thân hình cao lớn vạm vỡ, gương mặt chữ điền, bộ dáng rất bình thường. Ngừơi thanh niên vừa thấy Ân thị thì nói, "Phu nhân."

Ân thị lên tiếng, xoay người nhìn Lý Tương Như nói: "Hắn tên là Thường Bình, là hạ nhân tạp dịch phụ trách tiền viện, là hắn cứu ngươi từ dưới nước lên, Lý cô nương nhìn cho kỹ, đừng có nhận sai ân nhân cứu mạng của mình."

Lý Tương Như lùi về sau hai bước, không thể tưởng tượng được mà lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Không, không phải.....Ta rõ ràng......Ta rõ ràng thấy Đại gia nhảy xuống nước."

Nàng ta phảng phất trong nháy mắt nghĩ thông suốt, quay đầu nhìn về phía Ân thị, "Phu nhân không muốn Đại gia phụ trách với ta, cho nên mới tìm người gạt ta sao? Có đúng không?"

Ân thị cười lạnh, "Ta lừa ngươi? Lúc đó có nhiều nha hoàn và ma ma ở đó, ngươi nếu không tin thì cứ hỏi bọn họ."

Tiểu nha đầu dẫn Thường Bình tới nói, "Ta thấy, phu nhân, Lý cô nương lúc ấy ôm chặt lấy Thường đại ca, trong miệng còn cứ luôn kêu lạnh nữa."

Sắc mặt Lý Tương Như trắng bệnh, giống như thấy quỷ, "Sao có thể.......Này......"

Rõ ràng là nàng ta thấy Tô Lễ nhảy xuống nước mà.

Vì sao người cứu nàng ta không phải Tô Lễ chứ?

Lúc này, một nha hoàn mặc áo màu xanh lục dẫn theo một vị đại phu từ hành lang đi tới, nói với Ân thị, "Đại phu nhân, đã mời Hách đại phu tới rồi."

Ân thị nói: "Mau mời đại phu vào nhà xem cho Hi tỷ nhi." Nói xong, lại thấy Lý Tương Như vẫn còn đứng tại chỗ, liền lạnh mặt nói: "Lý cô nương còn đứng đây làm gì? Việc của ngươi và Thường Bình ta sẽ nói cho lão phu nhân biết, ngươi mau về đi."

Vừa dứt lời, Ân thị liền kêu Đan Vụ Duyệt tiễn khách.

Trong phòng, sau khi đại phu khám cho Tô Hi xong, chỉ nói không có gì nghiêm trọng, chỉ bị nhiễm phong hàn, liền đưa một phương thuốc giải cảm, cho Tô Hi uống hai ngày.

Tô Hi ôm miếng ngọc bội trắng ngọc trong tay, gương mặt tươi cười, giòn tan đáp: "Đa tạ đại phu."

Ngân Nhạn đưa ngân lượng cho đại phu rồi tiễn người đi.

Tô Hi nhớ tới một màn lúc mình đuổi tới đình bát giác kia, động tác của Lý Tương Như rất nhanh liền rơi xuống nước. Tô Hi đi vội nên miếng ngọc trên eo bị rơi xuống nước, ngọc bội kia là lễ vật Tô Lễ tặng lúc nàng sinh được trăm ngày, đã đeo được 10 năm rồi, nàng gấp muốn khóc, sau đó Tô Lễ không nói hai lời liền nhảy vào trong nước tìm ngọc bội giúp nàng.

Lúc ấy mưa nhỏ, Tô Hi bị mắc mưa xong khi về liền bị nhiễm phong hàn.

Còn Lý Tương Như......Trênđường đi thì Tô Hi liền kêu Ngân Nhạn đến tiền viện tìm người, Thường Bình kiachính là do Ngân Nhạn gọi tới.