"Hoa Kỳ Tâm, em mới có 17 tuổi thôi!"Anh tức giận hét lên."Thầy Vũ, 17 tuổi là tuổi đã biết yêu! Đã thế thầy còn suốt ngày lượn lờ trước mặt em, bảo em làm sao mà...""Ai lượn lờ trước mặt ai cơ?"Anh tức quá, từ trên ghế đứng bật dậy.Cái bàn đáng thương lại lún thêm một mảng."Dĩ Phàm, con làm gì đó? Tự nhiên đấm bàn như tên côn đồ là sao?"Bà Vũ ôm lấy Kỳ Tâm như gà mẹ bảo vệ gà con, nhẹ nhàng hỏi:"Con không sao chứ?""Dạ con không sao đâu bác...""Đừng khóc đừng khóc...Dĩ Phàm, con học ở đâu cái kiểu quát mắng dọa nạt học sinh thế hả?""Mẹ à, con đâu có!"Anh oan ức thanh minh."Đừng biện hộ nữa! Con nghe đây, nếu để mẹ biết con còn bạo hành học sinh nữa, thì đừng gọi mẹ là mẹ!"Bà Vũ nghiêm túc nói, tức giận bỏ đi."Anh hai, anh thấy chưa? Chúng ta sắp mất mẹ rồi! Oa huh u...""Dĩ Việt! Trật tự đi! Đàn ông con trai gì mà hở tí là khóc!"Lại có tiếng nói từ trên lầu vọng xuống:"Còn quát mắng em nữa hả? Dĩ Phàm, tối nay con nhịn đói đi là vừa!" Vũ Dĩ Phàm khó khăn nuốt cục tức vào bụng, quay sang nhìn hai cặp mắt nai con vô tội của Kỳ Tâm và Dĩ Việt, trong lòng chỉ muốn treo ngược hai đứa nhóc này lên ngọn cây."Hai đứa, lấy sách vở ra học bài!""Thầy Vũ, em không ngồi học chung với thằng quỷ này đâu!""Anh hai, em không ngồi học chung với bà thím này đâu!""...""Chị nói ai là thằng quỷ hả?""Em nói ai là bà thím hả?""...""Chị nói em đó, con trai gì mà đanh đá hết phần thiên hạ!""Chị thì sao, con gái gì mà hễ thấy trai đẹp là sáng mắt lên!""...""Em trật tự đi, tại em mà thầy Vũ của chị mới bị mắng đó!""Chị trật tự đi, tại chị mà anh hai của em mới bị mắng đó!""..."Anh uể oải đi lấy hai viên Panadol uống.Có lẽ anh đã thật sự sai lầm khi để hai đứa này ngồi học chung.Tổng kết một ngày chủ nhật, vị thầy giáo soái ca nào đó vừa bị mẹ mắng, vừa bị xóa sổ bữa tối, vừa được tặng kèm một combo ù tai và nhức đầu.Vẫn còn chưa hết, buổi tối trước khi đi ngủ, anh lại nhận được một cuộc điện thoại."Thầy Vũ, em là Sâm Phong!""...""Dạo gần đây em học hơi sa sút, ngày chủ nhật em có thể đến nhà thầy để thầy chỉ bảo thêm được không?"