Bố Mẹ Giàu Có Và Anh Trai Lưu Lượng Hàng Đầu Cuối Cùng Cũng Tìm Thấy Tôi

Chương 69

 

Chương 69

 

Tiết thể dục.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hôm nay vẫn học đánh golf.

 

“Cứ như vậy, cầm ở phía trên chỗ này.” Haley đứng bên cạnh nhắc nhở.

 

Lục Vãn quay đầu đi: “Cậu nói là được rồi, không cần đỡ lấy mình đâu.”

 

Bạn cùng bàn này của cô, ngoại trừ thành tích học tập bình thường thì các hoạt động khác đều ưu tú, bao gồm cả đánh golf.

 

Haley nhún vai: “...Được rồi.”

 

Aiz, sao tự nhiên có chút thất vọng nhỉ, rõ ràng hai tiết trước cậu còn có thể dạy cô bí quyết đánh golf, thỉnh thoảng còn được nắm tay Lục tổng.

 

... Lúc này mới là tiết thứ ba, đã phải tạm biệt phúc lợi này sao?

 

Dù sao thì cùng một dạng sai lầm, chỉ cần nhắc nhở một lần thì cô sẽ không mắc phải lần thứ hai, vậy nên cậu cũng mất cơ hội cầm tay sửa cho đúng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Không hổ là Lục tổng, tế bào vận động thể thao cũng thật tốt quá đi!

 

Tuy rằng cô như thế này cũng rất tuấn tú rồi nhưng cậu vẫn nhịn không được mà nghĩ… nếu là đàn ông, nhất định là người đàn ông mạnh nhất!

 

Sau khi tiết thể dục kết thúc, thời gian còn lại của buổi chiều là thời gian hoạt động của câu lạc bộ.

 

Rất nhiều câu lạc bộ bận rộn vì tiệc tối, ví dụ như câu lạc bộ âm nhạc, câu lạc bộ kịch nói... đương nhiên còn có những câu lạc bộ rất nhàn hạ như câu lạc bộ thiền, câu lạc bộ trượt ván.

 

Làm trưởng câu lạc bộ trượt ván, Đường Đường cảm thấy làm cá mặn cũng khá tốt, không nhất thiết phải lên sân khấu, lúc phân công hợp tác thì câu lạc bộ của bọn họ phụ trách việc dùng sức vỗ tay.

 

Tiết mục này đẹp thì vỗ tay, tiết mục kia đẹp cũng vỗ tay! Cực kỳ có ý nghĩa!

 

Lục Vãn luyện tập trượt ván ở câu lạc bộ hơi muộn, lúc ra khỏi tàu điện ngầm thì đã 7 giờ rưỡi.

 

Bố Lục đã thúc giục ba lần, giống như sợ cô đi lạc.

 

Hiện tại là cuối thu, trời tối sớm, lúc này đèn đường đã sáng lên rồi.

 

Lục Vãn đứng từ xa đã thấy người đứng ở cửa tiểu khu, lúc đó cô không để ý, cứ tưởng là nhân viên chuyển phát nhanh.

 

Mãi đến khi lại gần mới phát hiện là người quen.

 

Là Khương Bác Dương đã lâu chưa gặp.

 

Nhưng mà hai người chỉ quen biết sơ sơ, cả hai đều không thân, quan hệ cũng chẳng tốt lành gì, cho nên Lục Vãn không định chào hỏi.

 

Dẫu sao nam nữ chính trong cuốn sách bại hoại này đều có bệnh, người khác có bị lây hay không thì cô không biết, dù sao mỗi lần cô gặp thì đều không có chuyện gì tốt.

 

Có vết xe đổ, cô không phải không thể trêu vào mà là thật sự sợ phiền toái, nên trước tiên đơn giản trốn xa một chút.

 

Nếu đôi bên có thể nước giếng không phạm nước sông thì không còn gì tốt hơn được nữa.

 

Đáng tiếc Lục Vãn không thể được như ý nguyện, tên ôn thần kia gọi cô lại, hừ, sợ cái gì tới cái đó.

 

“Lục Vãn, tôi đứng đây đợi cậu cả buổi chiều rồi.” Khương Bác Dương tiến lên một bước, ngăn đường đi của cô.

 

Lục Vãn: “Vậy cũng đâu liên quan đến tôi, tôi đâu có bảo cậu trốn học.”

 

“...”

 

Khương Bác Dương nhíu mày, hít sâu một hơi, lúc này mới nói: “Tôi muốn chờ cậu ở cổng trường, nhưng lúc đó xung quanh người nhiều phức tạp nên mới đến nơi này, tiện nói chuyện hơn.”

 

Lục Vãn nhịn không được mà ngắt lời: “Vậy không bằng cậu chờ ở cổng trường ấy, tuy rằng tôi cảm thấy dù ở đâu chúng ta cũng chẳng có gì để nói.”

 

“Lục Vãn!” Khương Bác Dương cảm thấy mình sắp hết kiên nhẫn, người này quá không biết tốt xấu, tình tình cô còn kém hơn cả cậu ta!

 

Lục Vãn nhún vai: “Được rồi, đừng có hô to gọi nhỏ, có chuyện gì mời nói.”

 

Cô không nuốt trôi bộ dạng kia của cậu ta.

 

“Cậu… Sao giờ mới về?” Khương Bác Dương hỏi.

 

Lục Vãn đã đói bụng mà bố Lục lại luôn thúc giục, cho nên cô rất vội về nhà.

 

Tên này lại nửa ngày chẳng nói vào trọng điểm, cô cũng không còn kiên nhẫn nữa, duỗi tay đẩy người sang bên cạnh: “Tránh ra, tôi không muốn tốn công dây dưa lằng nhằng với cậu.”

 

Cuối cùng vẫn nên học hành đàng hoàng nha, nếu không thì nói chuyện với nhau cũng không nói rõ, cô thật sự hoài nghi chỉ số thông minh của cậu ta có vấn đề.

 

Đã vậy mà còn có mặt mũi trốn học mỗi ngày?

 

Khương Bác Dương: “Lục Vãn, thái độ của cậu kiểu gì đấy?”

 

“Tôi chỉ có thái độ này thôi, cảm thấy trong người khó chịu thì đừng nói chuyện với tôi.”

 

Lục Vãn nhún vai, đâu phải cô bắt tên này chờ ở đây đâu.

 

Hơn nữa thấy người này đến, cô chỉ cảm thấy kinh hãi, quả đúng là tên phiền phức.

 

Khương Bác Dương tính sẽ nói chuyện nghiêm túc rõ ràng với cô, nếu có hiểu lầm thì gỡ bỏ, nhưng hiện tại cậu ta cũng bắt đầu không kiên nhẫn nổi.

 

Cậu ta bước nhanh đuổi theo, lại chặn đường Lục Vãn lần nữa: “Tôi hỏi cậu, vì sao cậu cứ cố ý nhằm vào Lâm Niệm Niệm thế, cậu ấy đắc tội cậu chỗ nào, hơn nữa cậu ấy sống cũng không dễ dàng.”

 

Lục Vãn mờ mịt, tuy hiện tại sắc trời không còn sớm, nhưng vẫn chưa đến thời gian nói mớ nhỉ?

 

Lục Vãn nghĩ nghĩ, hỏi: “Có phải cậu thường trộm xem mấy video địa phương đúng không?”

 

Khương Bác Dương: “Đó là cái gì?”

 

Lục Vãn: “À, tôi đây không có gì để giải thích.”

 

Bởi vì chỉ số thông minh và hành động của cậu ta quá tệ, ấu trĩ.

 

Khương Bác Dương nhíu mày: “Cậu đừng cố tình chuyển đề tài, Lâm Niệm Niệm nói thầy giáo muốn điều cậu ấy về trường học ở nguyên quán, chẳng lẽ không phải cậu làm sao? Cậu nhằm vào cậu ấy như thế… có phải là vì tôi không?”

 

Lục Vãn nhất thời cười ẻ, con mẹ nó cậu tính là củ hành gì?

 

Cô cười nói, “Cậu muốn nghiêm túc mà nói hươu nói vượn à, tôi đây phải hỏi thăm cả nhà cậu, tôi đề cử cả nhà cậu nuôi thảo nê mã* đi, so với việc suy nghĩ miên man thì tốt hơn.”

 

*Thảo nê mã: đọc lệch đi như đm.

 

Đúng là gặp quỷ mà, gần đây cô cực kỳ Phật hệ, nhưng đụng phải mấy tên ngốc thì sẽ không nhịn được bao lâu.

 

Lục Vãn nói xong tiếp tục đi về phía trước, không định nói chuyện nữa.

 

Khương Bác Dương đi theo, muốn cô nói cho rõ ràng thì Lục Vãn đột ngột xoay người, không hề báo động trước mà bùng nổ.

 

“Cút! Trừ phi cậu muốn tôi đánh cậu!”

 

Kiên nhẫn của cô đã dùng hết rồi, tên ngu ngốc này rất có bản lĩnh, chỉ một phút đã khiến cơn giận của cô tăng vọt.

 

Khương Bác Dương sự bùng nổ của cô dọa, giật mình ngay tại chỗ.

 

Lục Vãn chạy tới cổng tiểu khu, nghĩ nếu cậu ta mà đi theo nữa thì cô sẽ gọi bảo vệ xử lý.

 

Cũng may tên ngu ngốc không theo kịp.

 

Đúng là buồn cười, trong tiểu thuyết, mỗi lần Lâm Niệm Niệm chịu uất ức thì Khương Bác Dương đều trực tiếp xông lên, dùng lời lẽ thô tục ân cần thăm hỏi, hoặc là động thủ đánh người.

 

Dù sao cũng là đại ca ác độc mười lần đánh nhau cũng đều hạng nhất, hơn nữa cậu ta còn là một người hiền hòa trước mặt nữ chính.

 

Cậu ta có bệnh, Lâm Niệm Niệm chính là thuốc của cậu ta.

 

Thì ra đại ca trường bệnh thần kinh* cũng sẽ cân nhắc lợi hại, không dám làm như vậy với cô, có le. là e dè quyền thế của nhà họ Lục.

 

*Bệnh thần kinh: viết tắt là SJB [神经病]

 

Khương Bác Dương đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng dáng Lục Vãn biến mất ở chỗ rẽ, lúc này mới thu hồi tầm mắt.

 

Cậu hơi buồn rầu, mình chỉ muốn nói rõ ràng để cô đừng làm khó dễ cho Lâm Niệm Niệm nữa, không ngờ Lục Vãn lại phản ứng lớn đến thế.

 

Tính tình cậu ta kém như thế là do ăn một thùng thuốc nổ sao?

 

Trong lòng Khương Bác Dương ngờ vực, chẳng lẽ chuyện này không liên quan đến Lục Vãn? Không lẽ Lâm Niệm Niệm nghe người khác nói gì đó nên mới hiểu lầm Lục Vãn?

 

Sau khi Khương Bác Dương rời đi, một chiếc xe ven đường chạy vào tiểu khu.

 

Trợ lý Tiểu Triệu mang vẻ mặt đầu đầy vạch đen: “Anh Du, vì sao chúng ta nhất định phải đỗ ở ven đường nửa giờ?”

 

Vẻ mặt Lục Bất Du thâm trầm: “A, sau khi tan tầm có rất nhiều đàn ông thà rằng ngồi đợi trên xe nửa giờ, không nguyện ý tiến vào cổng nhà, cậu còn nhỏ đương nhiên không hiểu sự phức tạp trong đó đâu.”

 

Dù sao nếu trực tiếp đỗ ở ga ra thì dì giúp việc sẽ nhanh chóng phát hiện, cho nên người đàn ông lòng đầy phiền não – Lục Bất Du chỉ có thể bảo Tiểu Triệu đỗ xe ở bên ngoài tiểu khu.

 

Đầu Tiểu Triệu đầy vạch đen: “...”

 

Đủ rồi, ngài lại vừa nghe chuyện kỳ quái nào ở đâu xong đúng không… sao lại muốn so sánh với tên đàn ông thối kia, ngài chính là đại tiểu thư mà!

 

Tiểu Triệu lại hỏi: “Vừa rồi nam sinh tìm Lục tổng là bạn cùng lớp hả?”

 

Ban đầu cậu còn tưởng là tam giác tình yêu, khiếp sợ vì ngay cả Lục tổng cũng bị người ta đội cho chiếc mũ màu xanh biếc? Sau đó cẩn thận nghe thì phát hiện không phải, lần này mới nhẹ nhàng thở ra.

 

May mắn không phải, thật sự là hù chết cục cưng rồi.

 

Lục Bất Du: “Đồ có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể tùy tiện nói loạn nha, cái gì mà bạn học, rõ ràng là tên bệnh thần kinh.”

 

Tiểu Triệu: “...Đúng nha.”

 

Làm một trợ lý xứng đáng với chức vụ, đại tiểu thư nói cái gì thì nhất định phải là cái đó, nói là đầu trâu thì cậu cũng phối hợp nói là nghe thấy hai tiếng trâu kêu.

 

Lục Bất Du thu hồi tầm mắt, đương nhiên anh biết Khương Bác Dương, cũng biết nhà họ Khương từng cố ý kết thân với nhà họ Lục.

 

Đối tượng kết thân chính là em gái lúc ấy chưa được tìm về của anh.

 

Lục Bất Du và Lục Tân Dã đều muốn tính vẹn cả đôi đường, tiến lùi đều được.

 

Nếu sau khi tìm được Thư Thư về mà cuộc sống trước kia của em ấy trôi qua không được tốt, dẫn đến không được tự tin thì tiến vào nhà họ Khương cũng coi như không tồi, dù sao có anh và bác cả làm chỗ dựa, có thể cân được.

 

Nhà họ Lục cho lợi ích, nhà họ Khương chịu trách nhiệm để em gái anh ngồi vững danh hiệu phu nhân nhà giàu, không bị người lên án.

 

Nếu Thư Thư không có suy nghĩ đó thì chuyện hôn sự này sẽ hủy bỏ, những gì bác cả hứa hẹn với nhà họ Khương không phải ít, đối phương cũng sẽ chẳng tổn thất gì, bọn họ đã bàn xong hết rồi.

 

Nhưng mà dù thế nào cũng không nghĩ đến, em gái Lục Vãn sau khi tìm về lại như vậy...

 

Hơn nữa Khương Bác Dương cũng có ý nghĩ riêng của mình, tuy đôi bên chỉ là hôn ước bằng miệng nhưng nhà họ Lục cũng cho rất nhiều lợi ích, nói không dễ nghe thì chính là tương đương với việc cho Khương Bác Dương sính lễ.

 

Tuổi của Khương Bác Dương không lớn, nhưng tâm tư đen tối không nhỏ, lại dám ở chung với nữ sinh khác?

 

Lục Bất Du biết chuyện này, cũng biết cô ta tên “Lâm Niệm Niệm”. Biết đó là học sinh từ thiện của Thượng Đức, dây dưa không rõ với Khương Bác Dương.

 

Khi Thư Thư 2 tuổi, anh và ông Lục đã nghĩ nhất định phải bảo vệ em gái thật tốt, không cho phép tên đàn ông nào tổn thương con bé.

 

Tuy rằng sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại sức lực của Lục Vãn còn lớn hơn anh, nhưng vẫn có điểm giống nhau, cô gái nhà bọn họ không thể bị chịu thiệt thòi.

 

Thượng Đức là trường trung học tư, dù học phí cao nhưng các loại thiết bị đổi mới nhanh, mời không ít giáo viên có tiếng, mở hơn 30 môn học trong chương trình đào tạo, những điều đó cực kỳ tốn tiền.

 

Cho nên trên cơ bản lợi nhuận không dựa vào học phí mà là các loại quyên tiền.

 

Năm năm quyên tiền gần đây, có đến gần 50% đến từ tập đoàn Lục thị.

 

Nếu đến như vậy mà Lục Vãn ở trường học còn không được thoải mái thì những khoản tiền đó của nhà họ Lục chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

 

Nói câu không dễ nghe, cái cô “Niệm Niệm” gì đó làm học sinh từ thiện của trường, học phí miễn toàn bộ, mỗi học kỳ đều được cấp sinh hoạt phí, chính là dùng tiền của nhà họ Lục.

 

Nếu đã làm từ thiện thì anh cũng không yêu cầu đối phương phải cảm ơn nhưng cô ta làm chuyện kia cũng quá không có óc rồi, đã thế thì không cần thiết phải giữ lại.

 

Ngoại trừ Lâm Niệm Niệm kia, có rất nhiều học sinh vừa học giỏi mà nhân phẩm lại tốt cần được giúp đỡ, bọn họ nhất định sẽ cảm ơn nhà họ Lục.

 

Lục Bất Du quyết định xong, lập tức gọi điện thoại cho Lục Lẫm.

 

Tập đoàn Lục thị chi hàng trăm triệu mỗi năm cho việc từ thiện. Đây là chiến lược marketing quảng bá quan trọng nhất của tập đoàn, có đôi khi giúp đỡ hạng mục trường học địa phương, chính phủ cũng sảng khoái đồng ý kế hoạch.

 

Tuy rằng xuất phát từ việc suy xét các phương diện, nhưng đúng là hàng năm có không ít người nhận sự giúp đỡ của Lục thị.

 

Việc này do anh họ của anh phụ trách, cho nên đương nhiên phải nói với anh ấy rồi.

 

Lục Bất Du chỉ nói hai câu, Lục Lẫm tỏ vẻ đã hiểu, anh sẽ đi làm ngay lập tức. Đùa gì chứ? Trong mắt anh, giẫm lên Lục Vãn chính là giẫm lên mặt mũi của tất cả đàn ông nhà họ Lục, tuyệt đối không thể nhịn.

 

Thời gian hai người trò chuyện chưa đầy 2 phút.

 

Tiểu Triệu đang lái xe thở dài trong lòng, học sinh kia không đáng đồng tình.

 

Nếu tập trung học hành cho tốt, không làm nhiều chuyện như thiêu thân lao vào lửa thì sẽ không tới nông nỗi như hôm nay.

 

Lui từng bước mà nói, không xui khiến người khác tìm tới cửa thì cũng sẽ không bị anh Du bắt gặp.

 

Anh Du của cậu chính là bông hoa phú quý trong nhân gian, cậu bé ngọt ngào ngâm mình trong hũ mật lớn lên, ngoài trừ gần đây hơi bận, nhưng phần lớn thời gian đều nói chuyện có lý lẽ.

 

Làm đại tiểu thư của nhà giàu, sự tự tin của anh Du rất đầy đủ, chuyện mà mình đã cho là đúng thì sẽ không có cảm giác áy náy.

 

Thế nên, chuyện này hoàn toàn không còn đường quay đầu, có người sẽ không hay ho rồi đây.

 

Tính cách này của đại tiểu thư trái ngược hẳn với nhị tiểu thư, Lục tổng tuy hơi nóng tính nhưng khoan dung hơn nhiều.

 

––––– 

 

Buổi sáng Lâm Niệm Niệm vừa lên lớp học lấy sách giáo khoa ra, thì có bạn cùng lớp đến báo, chủ nhiệm lớp gọi cô ta lên văn phòng.

 

“Đợi hết tiết tôi sẽ đi, còn mười phút nữa là bắt đầu học rồi.” Lâm Niệm Niệm cười nói.

 

“Đúng vậy, tiết tiếng Anh sẽ có viết từ đơn và nghe viết, nếu lỡ mất thì không tốt.” Bạn cùng bàn Vu Soái nói, ngừng một lát, bổ sung: “Thoạt nhìn tâm trạng cậu khá hơn nhiều rồi Niệm Niệm, chuyện ngày hôm qua cậu không cần để trong lòng, cậu không sai.”

 

Lâm Niệm Niệm hơi xấu hổ, sao lại nhắc tới chuyện kia, hình như trong chớp mắt các bạn học chung quanh đều nhìn lại đây.

 

Cô ta cười nói: “Chuyện đã qua rồi, tôi sẽ học tập thật tốt.”

 

Tuy rằng trong lớp có nhiều bạn học hiểu lầm mình nhưng mình sẽ không nổi giận.

 

“Lâm Niệm Niệm, chủ nhiệm lớp nói cậu lập tức đến, hình như có việc gấp, cậu vẫn nên đi bây giờ đi.” Bạn học đến thông báo nhịn không được mà ngắt lời cuộc nói chuyện của hai vị này.

 

Lâm Niệm Niệm bất ngờ: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

 

“Cái này tôi cũng không biết, chính cậu đến hỏi đi, dù sao tôi cũng nói xong rồi.”

 

Lâm Niệm Niệm: “Được, tôi đi ngay.”

 

Cô ta suy nghĩ, tuần trước mình đã báo danh một hoạt động diễn thuyết tiếng Anh, chủ nhiệm lớp nói sẽ chọn ba người trong số những bạn học đăng ký.

 

Phát âm của cô ta không tốt lắm, nhưng dù sao điều kiện sống trước kia rất chênh lệch, không có môi trường học tập, nửa năm gần đây đã tiến bộ cực kỳ lớn, nhưng vẫn kém hơn những bạn học từ nhỏ đã học phát âm rất nhiều.

 

Biết là thế nhưng Lâm Niệm Niệm vẫn tìm thầy giáo để tranh thủ, hy vọng có thể có được cơ hội này, có thể rèn luyện cách phát âm của mình.

 

Lúc ấy chủ nhiệm lớp còn thực sự cân nhắc.

 

Chẳng lẽ thầy đồng ý cho mình đi tham gia diễn thuyết? Nghĩ đến đây, Lâm Niệm Niệm có chút hưng phấn.

 

Cách thời gian vào lớp chỉ mấy phút nên giáo viên bộ môn trong văn phòng đều đi dạy rồi, chỉ còn lại mấy chủ nhiệm lớp.

 

Lâm Niệm Niệm dừng bước, giọng nói vừa nhỏ nhẹ lại ẩn chứa chờ mong vang lên, hỏi: “Thầy Lý, thầy tìm em có chuyện gì sao?”

 

––––––––––– 

Tác giả có lời muốn nói:

 

“Thầy tìm em có chuyện gì?”

 

“Thầy tìm em để báo cho em tin em chuyển trường”