Bố Mẹ Giàu Có Và Anh Trai Lưu Lượng Hàng Đầu Cuối Cùng Cũng Tìm Thấy Tôi

Chương 72

 

Chương 72

 

Khúc Sướng nhìn qua nhìn lại giữa hai người với ánh mắt khó tin.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Tôi không tin, Trần Niệm Khanh, cậu không cần phải nói thế đâu.”

 

“Cậu biết đấy, tôi cần gì phải nói dối.” Trần Niệm Khanh nhìn Lục Vãn bên cạnh, cất giọng bình tĩnh hỏi: “Tôi và cậu một tuần liên lạc với nhau ba lần đúng không?”

 

Lục Vãn do dự vài giây rồi gật đầu.

 

Họ thường xuyên liên lạc, thảo luận về mạch điện và lập trình của robot.

 

Suy cho cùng trong số bạn bè thì tán gẫu về đề tài này với cậu là thích hợp nhất.

 

Mọi người: “...”

 

Trời ơi, đây là drama động trời cỡ nào chứ?

 

Không phải Trần Niệm Khanh rất kiêu ngạo và lãnh đạm sao? Bình thường hai người này trông không thân quen mấy nhưng lại bí mật trò chuyện thân mật vậy à?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Haley cảm thấy có chuyện không ổn rồi, sao cậu có cảm giác bi đát vì bị thất tình tận hai lần?

 

Đây rốt cuộc là nỗi khổ quái gì của loài người thế này?

 

Cậu sẽ không chúc phúc, giữa mãnh công và mãnh công chắc chắn sẽ không hạnh phúc đâu!

 

Khúc Sướng: “... Rốt cuộc cậu có ý gì?”

 

Trần Niệm Khanh: “Lục Vãn từng nói cô ấy thích kiểu người thế nào, nhưng dù là kiểu người nào thì tôi cũng xếp trước cậu cả, cậu kéo đại một người là có thể tung tin đồn nhảm sao? E là Lục Vãn và Khương Bác Dương chưa liên lạc với nhau được ba lần nữa đấy, buồn cười thật.”

 

Giọng cậu trầm thấp, ngữ điệu không hề thay đổi nhưng lại khiến người ta cảm thấy có thể tin tưởng.

 

Mọi người trong đoàn kịch sôi nổi gật đầu, nhịn không được nhỏ giọng thảo luận.

 

“Đúng vậy, chỉ cần không mù thì ai cũng biết nên chọn thế nào.”

 

“Sao Khương Bác Dương có thể so với... được? Hơn nữa, học kỳ trước Lục Vãn đúng là từng nói thích kiểu như nam thần đấy.”

 

“Khiếp quá, quả nhiên là bịa đặt.”

 

“Ngoài ra bình thường hai người thật sự chưa từng liên lạc với nhau.”

 

Khương Bác Dương: “Trần Niệm Khanh, chuyện này không liên quan gì đến cậu, tốt nhất cậu đừng nên nhúng tay vào.”

 

Giọng điệu của Trần Niệm Khanh bình tĩnh: “Không, chuyện của Lục Vãn có liên quan đến tôi, lần sau cậu không được vô cớ tìm rồi tung tin đồn nhảm về cô ấy, tạo nên rắc rối cho cô ấy, nếu không tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu. Người khôn ở chỗ tự biết mình là ai.”

 

Khương Bác Dương: “Trần Niệm Khanh!”

 

Mọi người: “...”

 

Ôi mẹ cha ơi, đây là gì vậy?! Từ trước đến nay Trần Niệm Khanh luôn im lặng ít nói, hôm nay nói nhiều nhưng sao vẫn đẹp trai đến vậy?

 

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau dường như có tia lửa bắn ra bốn phía, chừng một giây kế tiếp sẽ xông lên đánh nhau.

 

Trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, màn che chạy bằng điện đột nhiên mở ra.

 

Dưới sân khấu, thầy chủ nhiệm chợt ngạc nhiên khi thấy có đến hai mươi mấy người đang đứng trên sân khấu.

 

Ông chống nạnh nói: “Mấy đứa đứng đấy làm gì? Nếu đã diễn tập xong rồi thì trở về lớp học đi, còn mười lăm phút nữa là bắt đầu vào học rồi đấy.”

 

Khương Bác Dương trừng mắt nhìn Lục Vãn, sau đó quay người đi xuống sân khấu.

 

Đương nhiên hai tên tôi tớ của cậu ta cũng bỏ đi theo cậu ta.

 

Haley cười nói: “Đã qua hết rồi, mọi người mau giải tán đi, gặp trúng mấy tên điên là biết có điềm rồi, về tôi sẽ đăng ảnh chậu than lên WeChat cho mọi người, mọi người nhảy qua chậu than là trừ được tà ngay thôi.”

 

Cả đoàn kịch: “...”

 

Chơi vậy cũng chơi được hả?

 

Khán giả trên hội trường ngớ ra, trời má tình hình này... chắc chắn vừa rồi có chuyện gì đó mới xảy ra!

 

Đáng tiếc màn che đã khép lại, quả thật không nhìn thấy gì cả, cũng chẳng nghe được gì.

 

Trần Niệm Khanh quay lại: “Lục Vãn, cậu đi với tôi.”

 

“Ờm.”

 

Hai người tránh khỏi đám đông, song song đi đến tòa nhà dạy học.

 

Trần Niệm Khanh quay lại hỏi: “Cậu có ý kiến gì với những gì tôi nói vừa nãy không?”

 

Lục Vãn dừng bước, chăm chú nhìn đối phương, nói lời từ tận đáy lòng mình: “Cậu đúng là anh em tốt! Cảm ơn cậu đã làm chỗ dựa giúp tôi, con người cậu tốt thật!”

 

Trần Niệm Khanh: “...”

 

Cậu bỗng cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

 

Lục Vãn dùng sức vỗ vai cậu: “Tôi biết cậu cố ý nói thế, tôi sẽ không để trong lòng đâu. Cảm ơn! Cậu tốt bụng quá!”

 

“...”

 

Đây chính là “thẻ người tốt” trong truyền thuyết sao? Thậm chí Trần Niệm Khanh còn nhận được tới hai tấm đành dở khóc dở cười.

 

Trần Niệm Khanh vốn muốn mượn lý do này nói rõ mọi chuyện với người ta.

 

Nhưng cậu nhận ra bây giờ sau mỗi lần bị ngắt lời, cậu không biết phải mở miệng nói tiếp thế nào nữa.

 

Còn năm phút nữa đến giờ vào lớp, cậu thầm thở dài, thôi đợi lần sau vậy.

 

——

 

Buổi chiều, chuyện Lâm Niệm Niệm phải quay về quê đã lan truyền khắp trường học.

 

Bao gồm hai chuyện buổi trưa Khương Bác Dương đến tìm Lục Vãn và dường như Lục Vãn có mối quan hệ khá tốt với Trần Niệm Khanh cũng trở thành đề tài bàn tán.

 

Bạn cùng lớp có ấn tượng khá tốt với Lâm Niệm Niệm, dù vụ đánh cuộc với Lục Vãn lần đó hơi kỳ quặc, nhưng ngày thường cô ta luôn rất ngay thẳng.

 

Đến khi các nữ sinh tình cờ gặp được Lâm Niệm Niệm ở quán cà phê, nghe được những gì cô ta nói với các bạn nam thì hoàn toàn không có ấn tượng tốt gì nổi nữa.

 

Vì vậy Khương Bác Dương nói Lục Vãn làm, đa số không có ai tin.

 

Hai người này vốn dĩ không thể tạo thành mối quan hệ cạnh tranh được thì Lục Vãn cần gì phải tốn công tốn sức chứ?

 

Cô không phải là loại người như vậy.

 

Nếu quả thật do Lục Vãn làm, vậy cũng dễ hiểu, thậm chí rất nhiều người cảm thấy ngay từ lúc bắt đầu học kỳ Lâm Niệm Niệm đề xuất đánh cuộc cũng chính vì như vậy.

 

Bây giờ đã muộn rồi.

 

Dù gì cũng là tiền của nhà họ Lục, nhưng nói một cách công bằng, chủ yếu là Lâm Niệm Niệm không đủ ưu tú để làm học sinh từ thiện.

 

Đáng lý ra, ít nhất cô ta phải đứng trong danh sách top 100 toàn khối thì mới hợp lệ.

 

Nhưng ngoài hai cuộc thi tháng đợt trước Lâm Niệm Niệm có vào được top 100 ra thì sau này cô ta không còn lọt vào top 100 đó nữa.

 

Tuy thành tích của cô ta không tồi nhưng lại chưa đủ tầm.

 

Lâm Niệm Niệm đi học không cần đóng tiền vì có người thanh toán thay cô ta.

 

Kế hoạch từ thiện sẽ phụ trách ba năm phí sinh hoạt cho học sinh cấp ba và sẽ giúp đỡ họ đến khi tốt nghiệp đại học.

 

Dù Lâm Niệm Niệm không tốn tiền nhưng danh sách này phải tốn một khoản vô cùng lớn.

 

Cô ta cầm tiền của người khác đi kết bạn kết bè và cả làm thêm, hiện tại bị hủy bỏ tư cách cũng chẳng có gì bất ngờ.

 

Cô ta còn chưa đủ ưu tú.

 

Haley nâng cằm: “Lâm Niệm Niệm đúng thật đang câu rùa vàng rồi, mình không hiểu nổi, sao lần nào cô ta cũng lấy được cái tiếng người tốt vậy.”

 

Lục Vãn ngẩng đầu lên, chờ cậu nói cặn kẽ.

 

Haley: “Thật ra mình đã hỏi rồi, cô ta dắt bà cụ qua đường hoặc mời người nghèo ăn ở cửa hàng tiện lợi, cũng vừa lúc được mấy gã con trai chứng kiến, chà, mình cũng muốn vậy nữa.”

 

Sau đó những gã kia đều cảm thán cô ta lương thiện và xinh đẹp nên đều muốn gần gũi với cô ta.

 

Tuy vậy mấy chuyện dắt bà cụ qua đường như này đa số các bạn trong lớp đều làm vậy. Người thường lặng lẽ làm thì thôi nhưng Lâm Niệm Niệm còn gặt hái được sự mến mộ của đám đàn ông.

 

Lục Vãn: “... Vậy là cậu không hiểu rồi.”

 

Cái này gọi là buff của nhân vật chính.

 

Haley: “...”

 

———

 

Ngày hôm sau, Lục Vãn vào lớp trễ nửa tiếng.

 

Thế nhưng đây là lần đầu tiên cô đến trễ nên giáo viên nói vài câu thì cho cô về chỗ.

 

Lục Vãn mới ngồi xuống, Haley đã thần thần bí bí nói: “Nói cho cậu biết một chuyện, Khương Bác Dương đã trở mặt với mẹ của cậu ta vì con yêu tinh Lâm Niệm Niệm kia rồi đấy.”

 

Lục Vãn: “Sao lại vậy?”

 

Haley: “Lâm Niệm Niệm không muốn chuyển trường nhưng không thể ở lại trường trung học Thượng Đức. Vì thế, nghe nói vốn dĩ cô ta phải chuyển qua một trường khác để học nhưng Khương Bác Dương đã giúp cô ta, lén lút chơi chiêu sử dụng mạng lưới của mẹ cậu ta. Tuy nhiên, mẹ cậu ta đã phát hiện ra, bây giờ đôi bên xung khắc như nước với lửa.”

 

Lục Vãn: “Phát hiện nhanh vậy cơ à?”

 

Haley gật đầu: “Nếu muốn người ta không biết trừ khi mình đừng làm, xem như bọn họ xui xẻo.”

 

Đương nhiên do chính cậu tố cáo chứ ai, Khương Bác Dương dám nạt nộ cậu à?

 

Ha ha, đồ ngu, cậu thù dai lắm nhé.

 

Haley: “Tôi thì không nói làm gì, còn cậu cũng biết đi trễ hả?”

 

Lục Vãn: “... Không sao, có việc thôi.”

 

Hai người còn đang trò chuyện, chủ nhiệm lớp thông báo Lục Vãn lập tức đến văn phòng một chuyến.

 

Sáng sớm trên đường tới trường, Khúc Sướng bị người ta đánh, không bị thương nặng nhưng chỗ nào cũng đều bị bầm tím.

 

Nói cách khác vết thương không nghiêm trọng nhưng cực kỳ đau!

 

Cậu ta hoài nghi do Lục Vãn làm nên mới mách thầy.

 

Lục Vãn tỏ vẻ: “Chuyện này liên quan gì đến em ạ? Chẳng lẽ cậu ấy tận mắt thấy sao? Bạn Khúc Sướng, tôi phát hiện cậu rất có thành kiến với tôi.”

 

“...”

 

Khúc Sướng thật sự không nhìn thấy, bởi vì đối phương dùng một cái thùng nát trùm đầu cậu ta lại rồi mới ra tay.

 

Từ đầu đến cuối cậu ta không thấy rõ mặt của người đánh.

 

“Trừ cậu ra, chẳng lẽ còn có người khác.” Khúc Sướng tức giận bất bình đáp.

 

Lục Vãn: “Đương nhiên là có, cậu đáng ghét như vậy nên chắc chắn đắc tội không ít người, chẳng lẽ cậu chưa thử nhẩm tính sao?”

 

Khúc Sướng: “...”

 

Mắt thấy hai bên đối chất cũng không làm nên trò trống gì vì không có chứng cứ nên thầy chủ nhiệm khuyên can vài câu rồi bảo hai người trở về lớp của mình.

 

Trên đường trở về, Lục Vãn cười lạnh.

 

Đương nhiên là cô làm, không đánh cậu ta một trận ra trò thì trong lòng không thoải mái, ai bảo cậu ta nói chuyện đáng ghét như vậy.

 

Tên khốn kiếp này khiến Lục Vãn nhớ đến cha nuôi của cô.

 

Người đàn ông kia mỗi ngày đều mang “gà” về, có vài cô rất tầm thường, còn vài cô thì rất đỉnh.

 

Dù sao có rất nhiều chuyện không thể làm gì, có quá nhiều người có những câu chuyện xót xa nhưng thường chẳng có gì đặc sắc.

 

Lúc ấy “gà” hỏi cga nuôi cô: Vợ của anh vừa tài giỏi vừa xinh đẹp, còn có con nữa, tại sao phải ra ngoài chơi?

 

Gã đàn ông dữ tợn nói: Người đàn bà kia quá nhàm chán, nếu không phải vậy thì sao anh phải tìm người khác.

 

Ngu ngốc chính là như vậy, rõ ràng mình có vấn đề nhưng cứ trả đũa và hạ thấp người khác.

 

Trước kia Lục Vãn còn dám cầm giày “mát xa” vào đầu cha nuôi mình, tuy đã qua rất lâu rồi nhưng tay nghề xoa bóp cho người khác thì không hề bị mai một.

 

Chẳng qua là lần “mát xa” này phải được thực hiện trong bí mật, tránh bị phát hiện.

 

Không đi “mát xa” cho người ta, cô thật sự sẽ nuốt không trôi cục tức này.

 

Đúng là đồ ngu ngốc.

 

——

 

Hạ Tử Lộ hẹn bạn gái buổi trưa lên sân thượng.

 

Ở đây không có ai, là một địa điểm hẹn hò tuyệt vời, họ sẽ quấn lấy nhau, ôm rồi lại hôn, hưởng thụ thế giới của hai người.

 

Cô gái nói phải về lớp nên chỉ còn lại một mình Hạ Tử Lộ ngủ trưa ở đây.

 

Hạ Tử Lộ nghe được tiếng cửa sắt mở ra, chỉ thấy bất ngờ vì bạn gái đã đi nhưng lại quay lại nên cậu ta không mở mắt.

 

... Một thứ đầy mùi bụi đất trùm lên đầu cậu ta.

 

Mọi việc đều xảy ra quá đột ngột, cậu ta hoàn toàn không có sức chống trả, bao bố phủ kín đầu cậu ta khiến cậu ta chỉ có thể thấy được một màu tối đen.

 

Thậm chí hình dáng của đối phương ra sao cậu ta cũng không biết.

 

“Ai thế? Mẹ kiếp rốt cuộc là ai? Có phải muốn chết không hả?”

 

Toàn thân đều đau, đến khi cậu ta lấy được bao bố xuống thì người đó đã biến mất tăm.

 

Trên sân thượng không một bóng người, Hạ Tử Lộ vội vã chạy xuống hành lang nhưng cả cái bóng ma cũng không có.

 

Mẹ kiếp, chẳng lẽ cậu ta bị người ngoài hành tinh tấn công hả?

 

Không đúng! Chắc chắn là Lục Vãn!

 

Dẫu sao trừ cô ta ra thì không ai dám làm vậy cả!