Tác Giả Trường Lê.
#Chap13: Ớ..
Sau một vài chén đồng khởi đầu tiên, khi mà rượu bắt đầu ngâm ngấm thì mọi câu chuyện cũng dần được cởi mở. Tất nhiên là tôi bắt đầu lân la hỏi về cô Trà nhà bán vật liệu xây dựng, cũng có thể coi là hàng xóm của thằng bạn tôi, thằng Cụm. Qua lời kể sơ qua tôi được biết cô Trà là con gái lớn của ông bà Minh Tiến, chủ cửa hàng vật liệu xây dựng to nhất ở đây. Nhà ông bà Minh Tiến có hai người con, một trai, một gái……Cậu con trai nghiện hút bị Sida chết cách đây khá lâu rồi, thời gian đó cô Trà cũng đi lấy chồng bên Hàn Quốc. Tính ra thì cô Trà, mà thôi gọi là chị cho nó trẻ, bởi chị Trà hơn tôi 8 tuổi, vậy là hơn anh Luân 2 tuổi. Tôi hỏi Cụm:
— Thế sao đang bên nước ngoài cả chục năm lại về nhỉ..? Dễ thường là có quốc tịch bên đó rồi ấy chứ..?
Cụm đáp:
— Ừ, bà ấy có chứng minh bên Hàn Quốc rồi mà. Lấy chồng bên đó, thấy bảo là cũng bị chồng bỏ mấy năm trước rồi, có hai đứa con nhưng chồng nuôi cả. Chắc làm cố mấy năm kiếm thêm chút vốn rồi mới về đó mà. Lắm tiền lắm, ba mấy tuổi mà vẫn còn mơn mởn. Mấy ông quanh đây tăm te suốt, nhà giàu, mà giờ hai ông bà còn mỗi đứa con gái, cửa hàng đó trước sau gì chẳng là của chị ấy. Thế mày định tính thi bằng lái máy bay à..?
Tôi tặc lưỡi:
— Không kham được, thì như mày nói, có ông ở chỗ tao hình như đang đánh tiếng với chị này. Ông ấy nói chuyện hỏi tao có biết không nên tao mới thắc mắc. Tiện hôm nay đến nhà mày uống rượu hỏi luôn. Cơ mà tính tình thế nào có biết không..?
Cụm trả lời:
— Cũng có tiếp xúc nhiều đâu mà biết, cơ mà theo tao nghĩ không hiền. Sống bên nước ngoài cả chục năm, lăn lộn đủ kiểu thì làm gì có hiền, nhưng cũng không thấy to nhỏ với hàng xóm bao giờ.
Vợ Cụm lên tiếng:
— Gớm hiền gì, mà nhé gần đây em thấy bà ấy ăn mặc kiểu lạ lạ lắm. Như kiểu để cho mấy ông bốc hàng nhìn vậy. Trước mới về có thấy đâu, giờ thì cổ áo khoét sâu, cứ có mấy ông đến chở hàng là lượn ra lượn vào. Em lắm hôm đi chợ về nhìn còn thấy chối.
Tôi và hai thằng bạn che miệng không dám cười, đàn bà hầu như ai cũng thế. Nhất là lấy chồng rồi mà thấy chị hàng xóm ăn mặc hớ hênh bảo sao không nóng mắt. Cơ mà vợ Cụm vừa nói một chi tiết quan trọng đó là chị Trà ấy chỉ như vậy khi có mấy ông đến chở hàng, tôi hỏi:
— Chắc là chị ấy muốn cưa một ông nào trong số đó thì sao ha ha.
Vợ Cụm bĩu môi:
— Thôi, em xin anh. Cỡ bà đó dân chơi thì phải tìm trai trẻ hoặc người giàu chứ chú ý gì mấy ông đạp xích lô. Em thấy thích khoe hàng thì đúng hơn.
Trịnh lên tiếng:
— Vợ Cụm nói vậy cũng không đúng lắm đâu, gần nhà anh có một cô trẻ lắm nhé, con nhà gia giáo bố mẹ làm ngân hàng luôn, ấy thế mà lại yêu một thằng nhà mãi trên vùng cao, thấy bố mẹ cô ta cấm, đi rêu rao với xóm làng là yêu cái thằng nhà còn làm bằng đất, điện không có mà dùng, đi đâm đầu vào chỗ khổ….Chuyện tình cảm khó nói lắm, nhiều khi họ dư thừa vật chất họ mới đi tìm tình cảm thật sự thì sao.
Thằng Trịnh nói hay như thể nhà văn, mặc dù ngày trước học văn nó toàn bị cô giáo chửi. Tôi sầu riêng với nó một ly bởi phát biểu cùng chung chí hướng, vợ Cụm không nói gì nữa. Tuy nhiên những thông tin kia cũng chỉ mơ hồ, không có gì xác nhận chị Trà có tình ý với anh Luân rõ ràng cả. Nhưng mà sao vụ này tôi thấy chắc ăn thế không biết. Tóm lại tiểu sử của chị Trà như sau, chị Trà là con của một gia đình giàu có, có cơ ngơi, bản thân chị Trà cũng từng đi nước ngoài ngót ngét cả chục năm, chị có một đời chồng…….và thân hình theo như Camera man Cụm nhận xét là bốc lửa bởi có làm tí tu sửa.
Đúng, phân tích xong thì tôi thấy có gì đó nó hơi lệch lệch, nhưng nghĩ xa hơn, nghĩ rộng hơn tôi thấy chuyện tình cảm kiểu kiểu này vẫn có thể xảy ra. Nhậu nhẹt xong xuôi, tôi với Trinh ra về, Cụm tiễn bọn tôi ra tận đường. Tất nhiên là nó chỉ luôn cửa tiệm vật liệu xây dựng cho bọn tôi xem. Cụm chỉ chỉ:
— Kìa kìa, đấy nhân vật mà ban nãy chúng mày bàn tán kia kìa…..Nhìn xem tao nói có đúng không..?
Hướng theo ngón tay đang chỉ của Cụm, tôi thấy đang đứng ở bên ngoài cửa, hình như là đang vẩy vẩy nước gì hay sao ấy. Đúng như lời cụm nói, đó là một người phụ nữ khá “ chắc chắn “, không quá cao nhưng khúc nào ra khúc đó. Đúng là người có tiền lại mới bên bển về nên khá sang, chị Trà mặc bộ quần áo ngủ màu xanh nhạ, nhìn chất liệu vải tôi đoán chắc là lụa cao cấp, người có tiền mà. Cụm thủ thỉ:
— Đây là tối rồi mặc đồ ngủ, chứ ban ngày lắm hôm nhìn phê lắm. Đàn ông ở xóm này là đang tia chị ấy đấy. Có mấy ông máu lắm, suốt ngày giả vờ đến hỏi mua vật liệu cơ mà có mua chó đâu.
Bên trong vang lên tiếng vợ Cụm:
— Anh làm cái gì ngoài đấy mà lâu thế..?
Cụm vội đáp lại:
— Đây, đây….đang đóng cổng, thôi hai thằng về nhé, hôm nào lại đến đây uống rượu với tao.
Trịnh cười:
— Thôi, hôm nào sang nhà tao….Chứ vợ mày cứ nhòm nhòm chai rượu sợ lắm.
Tôi cũng cười góp sau nhận xét “ tinh tế “ của thằng Trịnh. Nó nói cái lý do mà vì sao tôi ít khi đến nhà Cụm mặc dù chơi khá thân. Bởi vợ Cụm hơi xét nét, nói chung chẳng vợ nào thích chồng nhậu nhẹt, mặc dù tôi là dạng ăn xong biết dọn chứ không phải chè chén xong để đó cho vợ bạn còng lưng rửa bát. Cứ nhậu xong là tôi hô hào cả đám chùng tay vào dọn dẹp xong mới lên ngồi uống nước. Cơ mà tính vợ Cụm không lấy gì làm thoải mái cho lắm. Cụm thì không nói làm gì, trước giờ nó vẫn vậy, đi tàu đi bè về có con cá ngon, có cái gì tươi sống là nó gọi anh em.
Tôi thêm vào:
— Ừ, lần sau có ăn nhậu gì ra nhà tao hoặc nhà thằng Trịnh, bọn tao chưa có gia đình nó dễ hơn. Thôi về đây.
Cụm cười trừ đi vào trong đóng cửa, tiếng vợ Cụm vẫn nheo nhéo bên trong nhà. Chị Trà cũng đã đi vào, tôi cũng đã kịp nhìn thấy mặt chị, trên đường về Trịnh nói:
— Vợ thằng Cụm làm tao ngại không dám gắp luôn, nhãi hết cả ruột….Về có khi phải làm bát mỳ tôm.
Tôi cũng thế, uống rượu xong cũng định làm bát cơm mà thấy vợ Cụm nó lườm chai rượu kinh quá nên thôi cũng tặc lưỡi no rồi để còn đi về. Trịnh tiếp:
— Tao thấy cái chị bên nhà kia cũng bình thường có gì đâu mà vợ Cụm nó nói ghê thế nhỉ. Đúng là đàn bà hay nhỏ mọn, chuyên nói xấu người khác.
Tôi cười:
— Chậc, thì cũng do thằng Cụm cứ bô bô cái mồm, nào ngon, nào phê….Có tao với mày ở đó không có khi lại chẳng cãi nhau rồi.
Trịnh gật đầu:
— Ừ, người đi nước ngoài về họ sống kiểu thoáng hơn mình, tao lên trên phố nhiều người bây giờ ăn mặc còn ghê hơn ấy chứ. Toàn áo dây với quần ngắn đến bẹn….Đấy mà về quê mình chắc mai cả làng đồn đi làm Đĩ, sợ nhất mồm thiên hạ.
Về khoản này tôi thấy Trịnh khá lõi đời, bởi Trịnh cũng là người bươn trải đi làm khắp nơi, có năm gần đây mới về quê. Tôi cũng thấy chị Trà đó không đến mức như lời vợ Cụm kể. Người ta như thế thì chắc gì đã để ý ông anh tôi, tự nhiên tôi thấy mình vô duyên không thể chịu được. Cũng may mà chưa làm gì quá lố, không thì dơ mặt.
Bẵng đi cũng phải hơn một tháng, tôi cũng chẳng quan tâm đến chị Trà là chị nào nữa, ngày hôm đó nhà bác Xoan có cúng, bác bảo cúng bố bác, tuy bác không phải là trưởng nhưng giờ anh chị em cũng đã già cả, đi lại khó khăn nên bác làm mâm cơm thắp hương cho ông. Mẹ con tôi tất nhiên là cũng được mời, cơ mà ngoài nhà tôi, nhà bác Xoan bao gồm bác Xoan, anh Luân, cái Còi ra thì trước khi mâm cơm cúng được bê lên, bên ngoài cổng còn có một người nữa:
— Anh Luân ơi, anh có nhà không đấy..?
Giọng này tôi chưa nghe thấy bao giờ, tôi đang định hỏi anh Luân là ai gọi đấy thì người đó đã bước vào đến sân, trên tay cầm một giỏ hoa quả nhìn thôi cũng biết đắt tiền rồi. Tôi tròn mắt ngạc nhiên, người phụ nữ đó giới thiệu:
— Dạ, chào cả nhà….Cháu là Trà, xin lỗi đã làm phiền mọi người.
Con bé Còi chạy ra hét to:
— A, cô Trà, cô Trà đến rồi bố ơi….Cháu chào cô ạ…
Tôi ngơ ngác quay ra nhìn mọi người rồi chỉ thốt lên được một chữ:
— Ớ………..