Tác Giả Trường Lê.
#Chap9: Con Xin Lỗi..!
Một ngày thứ 7, tôi sang nhà anh Luân, con bé ngồi thơ thẩn dưới bậc thềm nơi hiên nhà. Tôi gọi:
— Ơ hay, con bé này hôm nay không chào chú à..?
Nó nghe thấy giọng tôi bèn ngẩng mặt lên:
— Cháu chào chú Dương.
Lạ thật đấy, thường ngày nó nhiều năng lượng lắm mà sao hôm nay nhìn nó buồn thiu vậy, tôi đưa cho nó gói kẹo Alpenliebe rồi nghĩ nó sẽ tuoi cười vui vẻ đưa hai tay ra nhận, cũng không, nó cầm lấy gói kẹo đặt sang bên cạnh không nói năng gì..? Tôi sờ lên trán thấy không nóng sốt gì cả, tôi hỏi:
— Sao đấy hả Còi, bị ốm à..? Hay là đi học bị cô giáo mắng..?
Nó lắc đầu nguầy nguậy, gặng hỏi mãi nó không trả lời. Tôi hỏi bố đâu thì nó cũng lắc đầu không biết, bác Xoan đang làm gì đó phía sau nhà đi lên nhìn tôi nói:
— Hôm qua bị bố mắng nên con bé buồn từ đó đến giờ. Bà dỗ cũng chẳng nghe, mà không biết đứa nào lại nói nó như thế.
Tôi chào bác Xoan rồi hỏi:
— Có chuyện gì vậy bác, trước giờ anh Luân có bao giờ quát mắng con bé đâu.
Còi thấy bà đi lên thì dỗi bỏ vào trong nhà, bác Xoan thở dài:
— Hôm trước đi học về, đang ăn cơm thì con bé hỏi bố: “ Bố ơi, bạn con bảo con không có mẹ.” Thì thằng Luân mới nói: “ ừ, mẹ con mất rồi, nhưng không sao vẫn có bố với bà mà.”
Tôi hơi bất ngờ bởi tại sao tự nhiên con bé lại nói như vậy, bác Xoan mặt buồn rầu, tôi hỏi:
— Vậy con bé nói gì ạ..?
Bác Xoan đáp:
— Nó bảo, bạn nó nói mẹ nó không chết, mẹ nó còn sống, mẹ nó không cần nó nên bỏ bố con nó đi. Sao đứa nào lại nói như thế với con bé cơ chứ. Đành rằng là thế nhưng nó còn nhỏ, nó biết gì đâu mà lại làm như thế.
Tôi đi vội vào bên trong, cái Còi đang ngồi học bài, tôi quát:
— Còi, đứa nào bảo cháu như thế..? Nhà nó ở đâu, nó con nhà ai..? Mày bảo chú, đ….
Tôi điên quá suýt nữa thì chửi bậy trước mặt trẻ con, nhưng kịp thời ngừng lại. Cái Còi nhìn bộ dạng của tôi cũng sợ hãi, nó nói ấp úng:
— Cháu….nói…chú đừng….đánh bạn….ấy….là bạn…là bạn Ái Linh ạ.
Ái Linh..!? Cái tên này tôi nghe quen quen, thôi đúng rồi, là tên con của mụ Tuyết. Lần trước đi họp phụ huynh, cô giáo có nhắc đến cái tên này. Sau đó mụ Tuyết ngồi vênh váo khoe khoang con đủ thứ. Trẻ con thì chúng nó biết gì, cái này chắc chắn là do con mụ khốn nạn kia dạy con nói với bạn như thế. Mụ ấm ức, hằn học bởi con mụ không được làm lớp trưởng, mụ cay cú bởi buổi họp hôm đó bị ê mặt.
Bác Xoan sợ tôi nổi khùng, bác vội nói:
— Kìa Dương, đừng làm con bé nó sợ. Hôm qua bố nó đã quát nó rồi.
Bác Xoan kể lại, do cái Còi cứ một mực đòi mẹ, xong nó bảo anh Luân nói dối để đuổi mẹ nó đi. Nỗi ấm ức trong lòng bấy lâu khiến anh Luân đã mắng con bé và cấm nó không được nhắc đến mẹ nữa.
Cũng khổ, trẻ con nó đâu có hiểu. Đứa trẻ nào chẳng mong được mẹ âu yếm, chăm sóc. Nhất là với cái Còi, sinh ra được 5 tháng đã phải xa vòng tay mẹ. Lớn hơn một chút biết nhận thức thì mọi người lại bảo mẹ nó đã mất. Nó vẫn hàng ngày nhớ mẹ mòn mỏi dù trong bữa ăn hay giấc mơ. Giờ đây tự nhiên có người nói mẹ nó không chết mà chỉ bỏ bố con nó đi thôi. Vậy là nó về nhà đòi bố nó, hỏi xem mẹ nó ở đâu. Nó đâu có biết nó đang xé toạc vết thương chưa bao giờ liền miệng trong lòng bố nó. Cả hai bố con đều đáng thương.
Bên ngoài có tiếng dép loẹt quẹt, là anh Luân, anh vừa đi đâu đó về. Trên tay anh xách một cái túi nhỏ đựng chiếc hộp xốp màu trắng, cái hộp đó là của nhà bán vịt quay. Nhìn thấy tôi anh hơi cúi mặt, có lẽ anh đoán tôi đã nghe chuyện anh quát con.
Cả đời anh đến bây giờ, bao năm qua chưa lần nào tôi nghe thấy anh mắng con bé dù chỉ 1 câu. Chắc giờ suy nghĩ lại anh thấy hối hận lắm, tôi chào:
— Em lại tưởng anh đi đâu, thấy xe ở nhà.
Anh Luân đáp:
— Anh đi mua vịt về cho con bé ăn. Chú sang lâu chưa..!?
Tôi nói:
— Em mới sang thôi, kìa Còi, bố mua vịt quay về cho cháu kìa.
Con bé quay sang trả lời:
— Cháu không ăn đâu, bố cháu xấu lắm, bố đuổi mẹ đi, làm cháu không có mẹ.
Anh Luân đứng giữa nhà mà hai bàn tay run run, anh cúi mặt không nói được câu nào. Tôi gắt ầm lên:
— Còi, ai cho mày nói như thế…Mày có biết mẹ….mày….
Anh Luân bấu mạnh vào vai tôi, anh khẽ nói:
— Đừng mắng nó chú Dương, nó…nó không biết gì đâu…Thôi đi ra ngoài.
Tôi giận tím mặt, sao con bé lại dám nói bố nó như vậy. Bác Xoan cũng quay mặt đi, tôi nén cơn giận đi ra ngoài. Tôi bảo anh Luân:
— Anh đừng nghĩ nhiều, ban nãy em cũng nóng quá. Chuyện này để từ từ rồi nói với nó sau vậy.
Anh Luân cười:
— Mình luôn dạy nó là không được nói dối, phải sống thật thà mà ngay từ đầu mình đã nói dối nó rồi. Thế nên nó bảo anh là người xấu cũng đúng.
Tôi thở dài:
— Nhưng….mẹ nó còn khốn nạn hơn đã chết. Vả lại nói dối để sự việc tốt đẹp hơn thì sao không nói. Sự thật vốn dĩ nó bẩn thỉu thì nói làm sao được.
Anh Luân lặng người đi, nhìn vào chiếc xe xích lô anh tiếp:
— Nói có thể chú cho rằng anh bị điên, nhưng hai năm gần đây khi con bé bắt đầu hỏi về mẹ, anh cũng muốn nói cho con bé biết là mẹ nó còn sống. Nhưng sự ích kỷ khiến anh sợ nếu mẹ nó quay về tìm rồi nó sẽ theo mẹ, hoặc nếu nó biết mẹ còn sống mà không nhớ đến nó, nó sẽ càng buồn hơn.
Tôi vỗ vai anh động viên:
— Em hiểu mà, anh làm gì cũng lo cho nó. Đm, quân khốn nạn, sao con mụ chó chết ấy lại dám làm thế.!?
Anh Luân hỏi:
— Chú đang chửi con Liên à..!?
Tôi lắc đầu:
— Không, em chửi con mụ Tuyết ở xóm mình. Chính nó dạy con gái nói như thế với cái Còi. Để em tìm nó nói chuyện xem rốt cuộc nó muốn gì..!? Trẻ con không có tội, ai chọc ghẹo gì nhà nó mà nó lại giở trò khốn nạn như thế. Không thì em phải nạt con ranh kia một trận, mấy cái tuổi ranh bố láo bố toét. Đm, nhà chúng nó có tiền thật nhưng mạng thì cũng chỉ mỗi thằng 1 mạng. Bố nó nữa, điên hết cả người.
Anh Luân kéo tôi ngồi xuống, anh khuyên nhủ:
— Chú này, cứ nóng giận lên là lại như thằng điên. Chuyện bé con con mà nghe chú nói mạng này mạng nọ anh lạnh hết cả người. Mà người ta nói đúng chứ có nói sai đâu. Con vợ anh nó bỏ nhà đi theo trai cả làng này biết. Mình ngăn sao được miệng đời hả chú.
Tôi nói:
— Nhưng….nhưng mà nó…rõ ràng nó có ý xấu. Thế mà anh còn bênh được. Anh cứ thế bảo sao chúng nó không bắt nạt….
Anh Luân cười:
— Thôi, chú bảo anh đừng suy nghĩ mà chú lại còn nóng như thế. Chiều sang đây uống rượu, anh mua vịt về cũng tính gọi chú sang. Về tắm đi cho hạ hoả rồi sang đây. Hai anh em thì chú cướp hết cái điên, cái nóng rồi thì anh phải thế chứ sao nữa….Về đi, về đi.
Anh Luân đẩy tôi ra về, tôi đứng lên định bước thì cái Còi đi từ nhà đi ra, mặt nó khúm núm, hai cánh tay nó khoanh lại, nó nhìn anh Luân nói:
— Bố, con xin lỗi bố…Con sai rồi, bố tha lỗi cho con.
Anh Luân nhìn con bé rơm rớm nước mắt, nó quay sang nhìn tôi:
— Cháu xin lỗi chú Dương, chú tha lỗi cho cháu.
Trong nhà bác Xoan đang đứng ở cửa nhìn theo con bé. Chắc bác Xoan đã nói gì đó, nhưng ít ra con bé vẫn còn ngoan. Tôi đáp:
— Ừm.
Anh Luân bế bổng con bé lên cười tươi, nhìn nụ cười anh vui lắm, anh nói:
— Ừ, bố cũng xin lỗi con gái nhé…!! Con của bố ngoan quá….
Tôi mỉm cười đi ra khỏi cổng, phải thôi, gia đình nó là như vậy…..