Bỏ Trốn

Chương 44

Gửi nhầm tin nhắn, đầu óc Tống Gia Mạt bị chập mạch, muốn làm gì đó để chữa cháy…

Kết quả ngón tay vừa đụng đến đã run lên, chuyển thành click mở tin nhắn thoại kia.

Giọng nói mập mờ của Doãn Băng Lộ vang lên khắp phòng học:

“Ban ngày gọi em gái, buổi tối gọi êm ái…”

Giống như một cái gậy đập thẳng vào đầu Tống Gia Mạt.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể đã tự cứu trước, thu hồi tin nhắn thoại.

Mấy giây sau, cô lấy lại tinh thần, đỡ trán.

Thu hồi không ổn mà không thu hồi cũng không ổn.

Cô sầu khổ nói: “Mấy ngày nay tớ đều thu hồi tin nhắn, chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy tớ lại gửi cái gì lung tung lộn xộn đây mà…”

Doãn Băng Lộ không hiểu lắm: “Sao nhất định phải rút về? Anh trai không thích hả?”

“…”

Buổi tối trên đường về nhà, khi đi vào công viên, Tống Gia Mạt mới dám xác nhận.

“Cái đó,” cô ho nhẹ hai tiếng, “Anh có nhìn thấy cái tin nhắn mà em thu hồi không?”

Trần Tứ: “Cái nào?”

May quá, cô thở phào nhẹ nhõm, xem ra là chưa nghe thấy.

Đi đến bức tượng điêu khắc mà lần trước cô đụng trúng, Tống Gia Mạt dựa lưng vào đó, định chuyển sang chủ đề khác.

Kết quả vừa ngẩng đầu thì trước mắt bỗng tối sầm lại.

Trong màn đêm, Trần Tứ hơi cúi người, làm như vô ý sát lại bên tai cô, thấp giọng hỏi:

“Ban ngày gọi em gái, buổi tối gọi êm ái?”

“…”

“……”

Cứu…

Doãn Băng Lộ… Tớ giết cậu…

Thật ra Tống Gia Mạt đã bắt đầu run rẩy, nhưng vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh, ho nhẹ một tiếng, làm ra vẻ thong dong nói: “Đúng vậy, là, là cái này, cái này ấy mà… là em gửi nhầm, bạn em nói lung tung thôi, anh đừng để ý.”

Anh trả lời một cách sâu xa, nhưng một lúc lâu sau đầu lưỡi lại như mang theo ý cười: “Vì cái này nên mới bỗng nhiên gọi anh là anh?”

“…”

Không phải em đã nói là không liên quan tới em rồi à!

“Thật sự không liên quan tới em mà,” cô gái nhỏ câm nín tới đỏ mật, cố gắng giải thích, “Lúc đó em muốn nói chuyện khác với anh cơ, chỉ là bất cẩn ghi âm luôn lời cậu ấy nói thôi.”

Anh nhướng mày, thưởng thức biểu cảm của cô một lúc mới đứng thẳng dậy.

Chỉ là lông mi nhẹ rũ, lờ mờ nhìn ra được vẻ tiếc nuối thoảng qua.

Anh chậc một tiếng: “Anh còn tưởng rằng em thích chứ.”

“…”

Anh đang tiếc nuối cái gì đấy hả???

Tống Gia Mạt không nhịn được mà thanh minh cho bản thân: “Sao em lại thích cái này?”

“Không thích hả?” Anh thả lỏng khớp vai, “Kích thích biết bao.”

Sau đó thiếu niên quay mặt lại, nở một nụ cười nhạt, nhướng mày với cô: “Đúng không, em gái?”

“…”

Cứu với huhu, anh đừng nói nữa!

Hôm nay, Doãn Băng Lộ là nguyên nhân gây ra một vụ án đẫm máu.

Suốt đoạn đường còn lại Tống Gia Mạt đều trầm mặc hơn nhiều, sợ rằng mình vừa mở miệng thì Trần Tứ sẽ lại gọi cô là em gái.

Đi đến cửa ra, cô đang định tách nhau ra để đi vào thì Trần Tứ lại mở miệng.

“Em gái, sao chưa mở cửa?”

Cô hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế, đưa đề tài đi vào quỹ đạo.

“Hôm nay anh về trước đi, lát nữa em sẽ vào sau, em sẽ giả vờ đang nói chuyện điện thoại với Doãn Băng Lộ, vậy thì bác cả sẽ không hỏi nữa.”

Thiếu niên thong thả ung dung: “Để một mình em gái ở bên ngoài, anh không yên tâm.”

“Em gái cái đầu anh!” Tống Gia Mạt cuối cùng cũng không nhịn được mà đá anh, “Trong đầu anh cũng chỉ có loại suy nghĩ rác rưởi này thôi đúng không? Anh thử gọi lần nữa xem!”

Anh liếm khóe môi, cúi người sát lại một chút, cười nói: “Em gái?”

Xương sọ của cô cũng bắt đầu nứt vỡ rồi.

Tống Gia Mạt đang định duỗi tay thì sau lưng bỗng vang tên tiếng nói: “Đang làm gì vậy?”

Linh hồn cô chết đứng một giây, mồ hôi lạnh sau lưng gần như túa ra ngay tức khắc.

Tống Gia Mạt quay đầu lại nhìn, nhưng cả người bỗng lảo đảo, suýt nữa thì ngã quỵ, may mà có Trần Tứ đỡ.

Cô nghĩ nghĩ, rồi làm như rất tức giận đẩy anh ra: “Anh nói đùa cũng không biết điểm dừng à? Em chờ anh tan học để ngày mai anh quét dọn vệ sinh giúp em, anh không làm thì thôi lại còn chê em mảnh mai, sao mà anh quá đáng thế?”

Trần Tứ hơi khựng lại, rất nhanh sau đó, anh hơi rũ mắt, thu lại tất cả cảm xúc.

Tống Gia Mạt quay đầu đi, có chút mỏi mệt: “Ngại quá, bác cả, cháu vào nhà trước đây ạ.”

Cô nhanh chóng kéo cửa ra rồi biến mất trong tầm mắt.

Sau khi về phòng, trái tim của Tống Gia Mạt vẫn còn đang đập thình thịch, đợi nửa tiếng đồng hồ mới bình ổn được.

Căn nhà đã yên tĩnh.

Lấy điện thoại qua, cô click mở WeChat, nhưng lại không dám hỏi thẳng anh, sợ anh đang ở cùng bác cả.

Vì thế Tống Gia Mạt nhấn đúp vào hình đại diện của anh rồi chọc chọc anh.

Trần Tứ cũng nhanh chóng chọc lại cô.

Dựa vào sự ăn ý nhiều năm nay, Tống Gia Mạt hiểu rõ, đây là đã an toàn rồi.

Không thêm băng: [Sao rồi?]

Trần Tứ: [Kỹ thuật diễn không tồi.]

Xem ra là không sao, cô thoáng thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh sau đó, cô nhìn thấy tin nhắn tiếp theo của Trần Tứ: [Lúc cắm sừng anh có khi nào cũng diễn xuất tốt như vậy không?]

“…………”

Không thêm băng: [Anh có thể suy nghĩ những thứ giống người bình thường được không?]

Cô câm nín một lúc, bỗng nghĩ đến gì đó, thay đổi cài đặt rồi nói: [Anh chọc em lần nữa đi.]

Màn hình nhanh chóng hiện lên thông báo.

“Trần Tứ” chọc bạn và nói “Thích em”.

Cô phồng má như thể chiếm được lợi ích gì lớn lao lắm, giơ cao điện thoại mỉm cười, suýt nữa thì đã bị điện thoại rơi trúng mặt.

Trần Tứ cũng nhanh chóng nhắn: [Chọc anh.]

Tống Gia Mạt làm theo.

Tôi chọc em gái “Trần Tứ”.

“…”

Không thêm băng: [Em tự chọc em?]

Trần Tứ: [Đổi rồi.]

Cô lại chọc hai cái, lần này đúng là có thứ mới.

Tôi vỗ giường “Trần Tứ” và nói cùng ngủ đi.

Trần Tứ: [Viết nhầm rồi.]

Hai phút sau, Tống Gia Mạt lại nhấn một cái.

Tôi vỗ giường “Trần Tứ” nói thật lớn.

“…”

Sửa thế này có khác gì không sửa không?

Cô gửi một sticker con thỏ sang rồi cầm quần áo đi tắm rửa, khi đi qua gương lại nhìn thấy một khóe môi dù có làm thế nào cũng không hạ xuống được.

Buổi tối, trước khi đi ngủ, cô như bị trúng tà mà chọc anh một lần nữa, kết quả lần này không có gì xảy ra, trở lại nội dung mặc định ban đầu.

Tống Gia Mạt nhanh tay lẹ mắt gửi một dấu chấm hỏi qua.

Không biết vì sao khuya rồi mà Trần Tứ cũng chưa ngủ, một phút sau đã trả lời tin nhắn.

Khoảnh khắc nhìn thấy nội dung tin nhắn kia, thậm chí cô còn có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt cười như không cười của anh.

Trần Tứ: [Anh viết đại thôi, sao vậy, em thật sự muốn ngủ cùng anh à?]

Tống Gia Mạt lập tức thanh minh cho bản thân: [Em không muốn.]

[Nhưng mà sao anh vội sửa lại thế, sợ em lợi dụng anh à?]

Trần Tứ: [Không phải.]

Trần Tứ: [Sợ người khác nhấn vào.]

Không lâu sau, anh lại nhắn: [Nếu em thích thì lần sau anh lại chơi với em.]

Lời này nhìn qua thì không có vấn đề gì, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ lại thì lại cứ cảm thấy sai sai.

Chơi với cô? Chơi cái gì? Nói như thể cô có niềm đam mê gì đặc biệt lắm vậy.

Khuôn mặt của cô Tống, người trong cuộc, nổi lên màu đỏ không bình thường, trong đầu hiện lên vài cảnh tượng trong mơ, trên mặt lại làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt.

Không thêm băng: [Em thích cái quái gì.]

*

Vì đề phòng Trần Côn, sáng hôm sau Tống Gia Mạt một mình đi trước.

Cô cũng không thông báo với Trần Tứ, lúc gần đến trường mới gửi tin nhắn cho anh.

Chạng vạng, lúc tan học, cô mở điện thoại lên thì nhận được tin nhắn của anh.

Anh nói được, rồi nhắn: [Tối nay Nhuế Huyên sẽ tới nhà, em về sớm một chút.]

Nhuế Huyên là con gái của bác cả, bác cả kết hôn hơi muộn, có một trai một gái, Nhuế Huyên cũng nhỏ hơn Tống Gia Mạt một tuổi, năm nay học lớp 10.

Hơn 6 giờ, Tống Gia Mạt về nhà, ngoại trừ dì giúp việc, quả nhiên không còn ai khác.

Hôm nay cô mặc đồng phục, cảm thấy chuẩn bị có khách đã lâu không gặp tới chơi, vậy nên định thay quần áo.

Vừa mặc áo khoác ngoài xong thì Trần Tứ cũng về.

Cô dướn người ra nhìn: “Bác cả về chưa anh?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy thì may quá.” Cô quơ quơ dây đai sau eo: “Em không buộc được, anh buộc giúp em với.”

Bộ trang phục này có hai phần, dây buộc áo khoác được đặt sau lưng, phải dựa vào đó để điều chỉnh độ rộng của eo.

Vốn dĩ cô muốn đi đến trước gương để buộc, nhưng nhìn thấy Trần Tứ đã về nên cũng lười tự thân vận động.

Trần Tứ “Ừm” một tiếng, đặt cặp sách sang một bên.

Tống Gia Mạt đứng trước giường chờ anh.

Trần Tứ đi qua, thấp giọng nói: “Buộc kiểu gì?”

“Thì cái dây đằng sau ấy, anh kéo một chút, cầm lấy…”

Cô còn chưa dứt lời thì Trần Tứ đã động tay.

Thiếu niên dùng một chút sức, toàn bộ phần eo bỗng siết chặt lại, Tống Gia Mạt không kịp chuẩn bị tinh thần, hừ một tiếng.

Ánh mắt của Trần Tứ hơi trầm xuống: “Em kêu cái gì?”

“Em có kêu đâu.” Cô hơi nghiêng người về phía trước, tiếng nói còn mang theo hơi mũi: “Anh mạnh tay quá rồi! Em suýt bị siết chết nè!”

“Không phải em bảo anh kéo à?”

“Em có bảo anh dùng sức thế đâu, anh không nhẹ nhàng được à?”

Hình như anh cười một tiếng.

“Được, lần sau sẽ nhẹ một chút.”

“Không có lần sau.” Cô đẩy tay anh ra, “Để em tự làm.”

Cô gái nhỏ nổi giận đùng đùng đi vào phòng tắm, nhìn vào gương thấy tỉ lệ dáng người cực kỳ không hợp lý, eo bị siết chặt nhưng cô cũng không chỉnh lại mà lại trực tiếp đi ra ngoài.

Trần Tứ nâng mắt, không biết mình đã làm gì mà lại khiến công chúa tức giận.

Tống Gia Mạt: “Có phải nam sinh bọn anh đều thích kiểu này hay không? Giống mấy nữ anh hùng trong các trang web trò chơi ấy, cái kiểu ngực thì như hai thùng nước, eo thì nhỏ tí?? Anh thích kiểu này đúng không? Anh có biết kiểu này xúc phạm đến nhân thể học thế nào không hả??”

Trần Tứ nhíu mày nói: “Anh không thích.”

Tống Gia Mạt cười lạnh: “À, anh không thích? Vậy anh thích kiểu gì?”

“Anh thích kiểu của em.”

Nòng súng vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ bỗng tắt lửa.

Sống lưng cô cứng đờ, đại não nóng cháy.

May mà lúc này Trần Côn mở cửa ra, cứu cô khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

Nói là Nhuế Huyên tới nhưng thực tế thì là cả nhà Trần Côn đều tới.

Con trai Trần Côn lớn hơn Trần Tứ một tuổi, cô cũng phải gọi một tiếng anh.

Con nít thì còn có thể chơi với nhau, nhưng mọi người tuổi sêm sêm nhau, thật ra cũng không có chủ đề gì để nói, thế là mọi người nhanh chóng ai làm chuyện người nấy.

Hai đứa nhà Trần Côn ở trong phòng sách nghịch điện thoại, Tống Gia Mạt lên tầng hai làm bài tập.

Trần Tứ ngồi trên ghế sô pha, trò chuyện câu được câu mất với bác cả.

Tống Gia Mạt đứng trên cầu thang nhìn thoáng qua, chỉ lờ mờ cảm thấy bầu không khí nghiêm túc, nhưng lại cảm thấy tính cách của bác cả vẫn luôn như vậy nên cũng không nghĩ nhiều nữa, xoay người đi vào căn phòng trên tầng hai.

Cô vừa làm bài tập được một lúc thì Trần Tứ cũng đi vào.

Tống Gia Mạt quay đầu, định hỏi anh xem vừa rồi đã nói chuyện gì, nhưng nhìn thấy đôi mắt mang theo ý cười nhàn nhạt của anh thì lại đoán hẳn là cũng không có vấn đề gì.

Thôi, không hỏi nữa.

Bởi vì chuyện vừa rồi, cô cũng không tìm được cơ hội thích hợp để nói chuyện, vì thế chỉ ngồi ở một bên làm bài, Trần Tứ cũng ngồi một bên đọc sách.

Cửa đóng lại, ngoài trời trở gió, còn có cả âm thanh lộp độp như đang mưa nhỏ.

Làm đến một đề lịch sử, cô bỗng muốn kiểm tra lại số liệu nên xoay người tìm quyển “Sử Ký” trong ngăn tủ, kết quả quên mất bên cạnh còn có người ngồi.

Vừa quay người lại thì chóp mũi đã trực tiếp đụng vào má anh.

Trần Tứ: “Làm gì vậy?”

Cô có hơi cứng người: “Lấy… đồ.”

Anh còn chưa nói gì, nhưng cô vừa nói vậy xong thì trong đầu bỗng nảy ra gì đó theo bản năng.

Tống Gia Mạt hơi ngẩn ra, thất thần suy nghĩ, nếu như lúc này cô hôn trộm thì liệu anh có nhắm mắt lại hay không.

Cô thử đến gần thêm một chút.

Lúc này, trên cầu thang bỗng truyền đến tiếng bước chân, Trần Nhuế Huyên gọi:

“Chị ơi, xuống tầng ăn cơm!”

“Tới đây…”

Tống Gia Mạt đồng ý theo bản năng, vừa đứng lên đi được một bước thì Trần Tứ cũng nhìn theo cô.

Ánh mắt này của anh rất kỳ lạ, cô không biết nên hình dung như thế nào, chỉ cảm thấy có thể là chuyện vừa rồi còn chưa làm xong nên anh đang thúc giục.

Cô do dự một lúc, cuối cùng, vào lúc anh chuẩn bị mở miệng trêu chọc…

Cô gái nhỏ hiên ngang thò lại gần, mổ nhẹ lên má anh.

Nhưng như vậy cũng không thể ngăn cản nụ cười của anh…

“Chỉ hôn má thôi à?” Anh hơi nhướng mày, “Ngây thơ như vậy?”

“…”

Cô đầu váng mắt hoa, bị cảm giác xấu hổ nuốt chửng, ngay cả phản bác cũng không làm được, cảm thấy đầu óc giống như một cái ấm nước lớn đang không ngừng sôi ùng ục.

Tống Gia Mạt căng da đầu, máy móc bước về phía cửa.

Người bên ngoài gọi cô xuống ăn cơm đã rời đi, cánh cửa chỉ còn một khe hở nhỏ.

Nhưng gần như trong chớp mắt ấy…

Cô nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Trần Tứ nắm lấy bả vai cô xoay lại.

Cô chịu sự tác động của lực đẩy nên lùi về phía cửa, giây tiếp theo, cánh cửa vừa được kéo ra bị hai người đồng thời đóng lại.

Trần Tứ là đồng phạm.

Anh áp sát vào người cô, ngậm lấy môi cô.

Tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ biến thành tiếng mưa lộp độp, dồn dập đập lên những chồi non mới nhú mầm.

Trong âm thanh như vậy, cái chạm môi của anh cũng dần sâu hơn.

Cô nắm chặt phần vai áo của anh, nghe thấy tiếng hơi thở hòa quyện vào nhau.

Hơi thở của thiếu niên nóng bỏng, ngón tay cũng vậy.

Đại não cô trống rỗng, thời gian từng giây từng phút chầm chậm bước đi, cô muốn nói đừng làm loạn, nếu không lát nữa đi ra ngoài biết giải thích thế nào.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn ma xui quỷ khiến thế nào mà nhắm mắt lại.

Trần Tứ mút nhẹ cánh môi cô, rồi lại buông ra cắn nhẹ, một lát sau, nhìn khuôn mặt đỏ lên của cô, anh nhéo nhéo cằm cô, cười khàn:

“Còn không hít thở, em muốn bị hôn đến choáng váng à?”