Bông Hay Hoa?

Chương 10: Hết yaourt lại tới đồng hồ điện tử.

***

"Vậy ý a Hoa là bảo bối của mẹ bị bắt nạt?"

Như đã nói ở chương trước, bạn nhỏ thề là sẽ méc mẹ, nhờ mẹ mắng vốn nhẹ cho dì bạn thân nọ một tiếng.

"Đúng ạ, a Bông bắt nạt con nha!!!" Lưu Hoa nghiêm túc thuật lại toàn bộ nổi khổ trong mấy ngày qua.

"Bảo bối, lỡ đâu a Bông chỉ giỡn sao?"

"Không đâu! Cậu ấy giành rất nhiều thứ của con nữa..."

Mẹ Lưu khó xử nhìn con trai đang cáo trạng.

"Được rồi, mẹ gọi thử cho dì Túc xem."

Lưu Hoa đắc ý chăm chú nhìn mẹ cầm điện thoại lên bắt đầu gọi điện.

Đáng đời, chờ đó đi!

Để xem còn ai mà không trị được a Bông nhà mi!

Ầy, đáng lẽ ra Hoa Hoa chưa muốn đưa ra hạ sách này.

Nhưng mọi chuyện càng ngày càng vượt quá sức tưởng tượng!!!

Sau cái vụ Yaourt với Tiêu Bông, tên nhóc ngang ngược đó còn dám bán cả liêm sỉ tung hoàng trường lớp, công khai cướp đồ ăn của cậu!!!

Tóc ai đó dường như bị nắm đến thưa thớt theo từng ngày...

Thật tủi thân a...

Ai đó mau giải cứu cậu với.

***

Chẳng biết cuộc gọi hôm qua đã đến đâu, hôm nay Lưu Hoa lại đến trường mẫu giáo.

Không khí nhộn nhịp buổi sáng sớm vẫn như thường lệ.

"A Hoa mau vào đi." Mẹ Lưu mở cửa xe giúp con trai đi xuống.

Lưu Hoa mang balo hình bọt biển màu vàng cười chào tạm biệt mẹ, yên tâm bước vào trường.

Hê hê hê.

Có biết vì sao hôm nay cậu hớn hở như thế không?

Là vì cậu vừa được tặng một chiếc đồng hồ điện tử đấy!!!

Với lý do có gì tiện liên lạc, mẹ Lưu mua hẳn luôn cho con trai chiếc đồng hồ điện tử cùng các công năng không khác gì điện thoại cảm ứng.

Tuy chỉ là một chiếc đồng hồ, nhưng với chiếc đồng hồ này Lưu Hoa có thể làm được rất nhiều thứ để giết thời gian trong nhà trẻ quý tộc.

Ai đó vui mừng ra mặt vốn chưa hề để ý đến nhóc con buồn buồn leo xuống Maybach Exelero đen như thường lệ.

"A Bông ổn không? Hay hôm nay chúng ta nghỉ học một buổi nhé?" Dì Thiên Túc lo lắng hỏi con mình.

Tiêu Bông cắn môi, hai mắt đỏ hoe cố chấp lắc đầu.

Tạm biệt mẹ xong liền nhanh chóng chạy thẳng vào trường.

Vừa lúc tiếng chuông quen thuộc cất lên, các học sinh ai nấy lục đục đi vào lớp.

Lưu Hoa tìm lý do mắc vệ sinh, chạy tuột vào toilet hớn hở nghiên cứu đồng hồ điện tử.

Bên trong bộ nhớ đã được cậu tải về một số thứ, chức năng đa dạng có thể chơi cả game.

Phía trên có hai cái camera nhỏ, chụp hình hay quay video gì đó hoàn toàn chẳng có vấn đề gì.

"Chà, loại này xịn thật..." Cậu cười toe toét sung sướng.

Trong lúc tính toán thời gian vừa đủ, Lưu Hoa đứng lên định mở cửa buồng toilet đi ra để trở vào lớp, chợt một giọng nói nhỏ của người lớn vang lên khiến cho cậu bất giác dừng lại.

"Ngày mai cô đến đây đi..."

"Nhớ tiết chế lại, nơi này không giống như những nơi cô làm qua..."

"Bị đuổi mấy lần rồi còn không biết ngượng hả..."

"Nếu đắc tội người ta lần nữa, tôi cũng không cứu đuợc cô..."

Giọng nói này rõ ràng là của một người đàn ông, điệu bộ như vậy có lẽ là đang nói chuyện điện thoại.

Người có thể đứng trong trường bây giờ chỉ có ba loại.

Giáo viên bảo mẫu, lao công, bảo vệ.

Theo Lưu Hoa biết, đa phần lao công ở đây chỉ toàn là phụ nữ.

Bảo vệ trường có duy nhất hai chú, mà hai chú đó Lưu Hoa đã gặp qua, giọng nói hoàn toàn không giống.

Hẳn là giáo viên.

"Bảo mẫu lớp Hoa Hồng mới nghỉ, dư một vị trí..."

Lớp Hoa Hồng chẳng phải là lớp của a Bông sao?

Hôm trước vẫn còn thấy hai cô bảo mẫu lận mà!

Tại sao lại nghỉ mất một người?

Tiếng bước chân dần dần xa và im bặt, người kia chắc đã đi mất.

Lưu Hoa chờ thêm một phút mới từ từ rời buồng toilet.

Chẳng hiểu sao, cậu cảm giác như chuyện này không hề đơn giản.

Dù sao, sau này vẫn phải để ý một chút.

***

Như thường ngày, giờ trưa đã đến.

Toàn bộ mầm non của trường ngay ngắn xếp hàng theo lớp, di chuyển vào phòng ăn ngồi xuống vị trí của mình.

Lưu Hoa cảm ơn thật lớn, miệng nhỏ bắt đầu càn quét từ trên xuống dưới bàn ăn.

Ăn phần mình rồi lại ăn phần bạn học cùng lớp, cậu xuất sắc trở thành người ăn nhanh nhất khối.

Lúc này đôi mắt lưu chuyển, nhìn thấy nhóc con ủ rũ trên bàn ăn kế bên nọ.

Nhóc con hình như tâm trạng rất tệ, bĩu môi chán nản nhìn bát cơm.

Bạn nhỏ này kén ăn sao?

Cơm hôm nay cũng ngon mà?

Quay đầu đi ra phòng ăn, Lưu Hoa cầm trên tay quả chuối vàng thơm ngọt từ khu món tráng miệng.

Vừa đi vừa ăn từ từ chậm rãi.

Hôm nay hình như có hơi thiếu cái gì đó, nếu không tại sao mình lại an nhàn như vậy?

Theo lẽ thường, phải có ai đó chạy ra cướp đồ ăn của cậu chứ nhỉ?

Đăm chiêu nửa ngày mới nhớ ra.

"Quên mất, nhóc con kia còn chưa ăn xong mà." Cười hê hê tìm chốn không người, cầm đồng hồ chơi game.

Game trong máy chẳng đặc sắc cho lắm, chỉ là trò chơi điều khiển trái bóng nhảy lên vượt qua các chướng ngại vật.

Đơn giản, nhưng chơi lâu sẽ khiến con người ta bị hút hồn.

Chơi mãi mê, cái bóng sau lưng tiến tới cũng không chú ý tới.

"Cái gì đó?" Tiếng nói trẻ con tò mò vang lên.

"Game đó." Lưu Hoa nhập tâm theo bản năng trả lời.

Nói xong mới thấy kỳ lạ, ngẩng đầu xem mới tặc lưỡi trong lòng.

Mắt phượng nhìn mắt hạnh.

Da ngăm chạm da trắng.

"Cho mượn với!" Tiêu Bông chớp mắt ra lệnh.

Nếu Lưu Hoa ngoan ngoãn giao ra đồ, vậy thì chính là một thằng bất lực rồi!!!

***

Đời này của Lưu Hoa, không thẹn với lòng.

Nam nhi kỵ nhất hai từ "bất lực", mà cậu thì đã tận lực để làm tròn danh uy của một người đàn ông.

Cầu chiếc like từ mọi người, Hoa đại thần ta thành công giữ được đồ rồi!!

Vì nền hiện đại và vì kính trọng công nghệ khoa học, Hoa cục cưng tình nguyện dùng tấm thân thể ngọc ngà này làm lá chắn cho người tuỳ ý xử!!!

Cái gì mà lớn rồi, "chó cắn mèo" thật lố bịch.

Cái gì mà thiết nghĩ con người theo thời gian sẽ càng ngày càng trưởng thành hơn.

Xê đờ mờ, nói chuyện với cún nhỏ là một chuyện ngu ngốc nhất Hoa đây từng làm!!!

Gào thét bởi miệng đời nham hiểm cùng dối gian, luôn tuyên truyền cho thế hệ sau những hi vọng mơ hồ.

Mau nhìn một thân tiều tuỵ, ôm chặt đồng hồ với thân thể đầy dấu răng con ám muội...

Ám muội cái con khỉ!!!

Tra tấn thống khổ nhất thế gian, chẳng phải là thể loại hành hình sống mãi với cơn đau đớn nhói nhen mà hận sao không lịm đi luôn ư!

Chúng ta hãy cùng cầu khấn thay cho đứa nhỏ sống chỉ mới hai năm nhưng tâm hồn non trẻ đã tan rã đằng kia...

Một phút mặc niệm.

***

"Đau đau đau!!!" Làm ơn hãy tha cho tui...

"Cho tớ mượn, không thì thì cắn!" Nhóc thúi cạp thêm mấy phát nhằm chứng minh bản thân chẳng nói chơi.

"Không được, hư mất rồi ai đền!!!" Liều sống liều chết gắt gao ôm bảo bối trong lòng.

Chợt da Lưu Hoa cảm giác ươn ướt.

Quái lạ...

Nước miếng cũng đâu thể nhiều đến vậy?

Hí mắt trái nhìn xem thứ ướt ướt nhầy nhụa kia là gì.

Ôi, không nhìn thì thôi, nhìn rồi ai đó chết cứng tại chỗ!

Tiêu Bông ngây người với cái miệng đầy máu, bê bết khắp mặt mày...

.....

....

...

Cả hai nháo đến tai cô giáo chủ nhiệm, cô giáo chủ nhiệm hai bên cố khuyên can nhưng bất thành. Cả hai cứ thế liền bị song song gọi cho phụ huynh mắng vốn.

Chuyện sau đó, vẫn chưa dừng lại...

Hết chương 10.