Bông Hay Hoa?

Chương 12: A Hoa dễ thương nhất.

***

Trẻ con mẫu giáo, đã dần dần được tiếp xúc với các ngôn ngữ khác, chẳng hạn như tiếng anh.

Nhằm giúp cho chúng trở nên quen dần hơn với thứ tiếng khác tiếng nước mẹ, làm quen rồi sau này lên lớp một càng đỡ bỡ ngỡ, sinh ra tâm lý sợ hãi với bộ môn Tiếng Anh.

Con nít tiếp xúc với tiếng anh cần phải từ từ không gấp

Hiệu quả nhất trong số đó, chính là việc cho chúng nghe các bài hát tiếng anh về cách đọc từ vựng và bắt chúng hát theo.

Ngày trước, Lưu Hoa không dám tự nhận mình học giỏi Tiếng Anh nhưng cậu dám nhận trình độ ngoại ngữ của bản thân hoàn toàn thông thạo.

Các game cậu chơi qua đều là game sản xuất bên nước ngoài, các ngôn ngữ hiển thị trên game bình thường nhiều và phức tạp thật quá dĩ nhiên.

Mấy năm theo nghề, khả năng ngoại ngữ đã lên tới trình đọc tắt cũng hiểu.

Giờ đây làm lại từ đầu, Tiếng Anh cũng phải tu luyện từ mức dễ nhất.

"What, you, name..." Cô giáo chủ nhiệm cầm tấm ảnh hình dấu chấm hỏi, cố gắng đọc chậm nhất có thể.

Lưu Hoa với ánh mắt chán đời há miệng đọc theo, đôi lúc còn cố ý đọc sai để cô giáo giúp chỉnh lại.

Mấy đứa nhỏ trong lớp ngây ngốc "ú ớ" mặc dù chả hiểu ý nghĩa của cụm từ này là gì, chúng đồng thanh đọc theo cô giáo, âm tiết cuối cùng được kéo dài lê thê.

Có thằng nhỏ cười ha ha chạy đi áp dụng câu nói lạ lùng này với các bạn học. Nó kéo Lưu Hoa, hả mồm tiếng được tiếng không. "Quát du nemmm..."

Ai đó im lặng không thèm lên tiếng, thằng nhỏ tự đọc hoài cũng chán, quay đít chạy đi tìm bạn khác tiếp tục công việc.

Lưu Hoa thầm cầu trong lòng, cầu mong rằng thời gian mau trôi qua nhanh để cậu được lớn nhanh thêm một chút nữa. Nhưng lại càng muốn khoảng thời gian này chảy chậm thật chậm, để cậu có nhiều lần ngẫm nghĩ từng việc làm, mai sau không còn phải nuối tiếc.

Cảm thán thời gian quả nhiên đủ ác để phá hoại một con người và cũng là thứ lưu trữ những điều tốt đẹp nhất trong đời người.

***

Buổi học Tiếng Anh kết thúc bằng bài hát đếm số cơ bản.

Giờ ra chơi đến rồi.

Mấy đứa nhóc thích nhất chính là khoảnh khắc này, chúng nó tranh nhau chạy ra ngoài lớp, giành lấy vị trí đầu tiên mà chúng thích nhất.

Xích đu hay cầu trượt đều bị bọn nhỏ chiếm dụng, không hiểu sao dạo này đang thịnh hành nhất chính là trò chơi đuổi bắt nhức đầu.

Con gái đóng giả công chúa chạy trốn, con trai hóa thành quái vật truy lùng. Còn có cả trào lưu nhập vai nhân vật hoạt hình yêu thích, suy ra mấy cái ảo tưởng ngu ngốc.

Nếu hỏi Hoa Hoa nhà ta yêu thích nhất là trò chơi gì, chỉ cần nhìn chỗ cậu đang ngồi là biết ngay.

Gian hàng trò chơi nấu ăn luôn là nơi xếp top cao nhất được phân ra của trường nói chung và của lớp nói riêng, mỗi lớp điều có một gian hàng bắt mắt độc đáo.

Điều đặc biệt nhất, gian hàng đồ chơi này còn có thể nấu ra đồ ăn thật sự nha.

Nhưng nhất định phải có giáo viên hoặc bảo mẫu đứng kế bên canh chừng, hướng dẫn.

Lưu Hoa xung phong làm người khách duy nhất ngồi trước gian hàng, trừ cậu ra thì chẳng có đứa nào muốn giả dạng một người khách chẳng có nhiệm vụ gì ngoài ngồi im.

Nhờ thế, vị khách hàng họ Lưu nọ chính là thượng đế của cả gian hàng.

"Hoa Hoa muốn ăn gì?" Cô nhóc mang tạp dề hình mèo nhí nhảnh hỏi.

"Tớ muốn uống sinh tố mãng cầu màu trắng!!!" Cậu hớn hở gọi món.

Cô bé nhanh chóng cầm chai sinh tố đã làm sẵn, rót ra ly nhựa cho Lưu Hoa. Khách hàng họ Lưu rất thích loại phục vụ tận tình này, cậu vui vẻ uống sạch ly sinh tố.

Ly đã thấy đáy, cô nhóc trông hàng khác nhanh mồm nhanh miệng tiếp khách. "Hoa Hoa ăn cái gì nữa không?"

Khách hàng họ Lưu chớp mắt chỉ tay vào menu. "Tớ muốn ăn bánh plan trứng, mì kẹo dẻo thêm sinh tố bơ!!!"

Đồ ăn được gọi nhanh chóng bưng lên dâng cho quý ngài khách quen.

Cô bảo mẫu kế bên cạnh quan sát ngoài lắc đầu bất đắc dĩ ra thì là cười cưng chiều.

Ăn hết từ trên xuống dưới cái menu cửa hàng, ai đó có tự giác rời khỏi gian hàng trong chục ánh mắt tiếc nuối của các bé gái.

Nghĩ bản thân mình cần vận động sau giờ ăn no căng bụng, cậu chắp tay sau lưng bắt đầu đi bộ khắp nơi trên sân trường.

Quả thật là duyên đến đỡ không kịp, vừa bước ra khỏi lớp liền bắt gặp ngay hình ảnh của nhóc con da ngăm nào đấy. Mỗi lần gặp, y như đều thấy Tiêu Bông lưu manh giành cái xích đu chơi một mình.

Ai đến đòi chơi chung, không nói nhiều, nhe hàm răng bị mất một cái sẵn sàng bảo vệ chiếc xích đu.

Không như thường lệ, Lưu Hoa bình thường thấy cảnh này chắc chắn sẽ chậc lưỡi, quay lưng miễn bàn đến việc chạy qua dính lấy phiền phức.

Hôm nay hơi không giống.

Lần này khác, cậu chẳng những không tránh mà quyết tâm tiến đến gọi tên nhóc con một tiếng.

"A Bông!"

Tiêu Bông nghe thấy tiếng, y như con chó Poodle ngóc đầu tìm kiếm bóng hình quen thuộc.

"Lại đây đi, a Hoa!" Nhóc con không thể rời địa bàn được, đành ngay tại chỗ hú hét.

"Tới liền!" Cậu nhanh chóng chạy tới.

Lưu Hoa từ lâu đã chấp nhận chơi thử với Tiêu Bông, không như trước tránh tránh né né.

"Chờ chút." Đưa tay móc ra mấy cục kẹo trong đồng phục thuỷ thủ.

A Bông mong chờ nhìn chằm chằm cái tay nắm đầy kẹo kia.

"Cho cậu." Hoa Hoa hào phóng giơ tay.

Dù sao dụ dỗ trẻ con một chút, kẹo vẫn phải có.

Tiêu Bông ha ha cất kẹo vào túi mình, hai mắt lấp lánh chịu nhường ra bên xích đu còn lại cho bạn nhỏ ngồi.

Biết bao nhiêu ánh mắt ghen tỵ đổ dồn lại phía này, nhưng hoàn toàn bị ngó lơ.

Lưu Hoa ngồi trên xích đu đẩy đẩy chân, sắp xếp tất cả ngôn ngữ trong đầu một lượt rồi từ từ hỏi.

"Hôm nay hình như lớp cậu có giáo viên mới?"

Tiêu Bông gật gù tỏ vẻ đúng, xong nó bồi thêm. "A Bông không thích cô bảo mẫu mới!"

"Tại sao nha?"

A Bông chăm chú suy nghĩ một hồi. "Cô bảo mẫu rất xinh đẹp, nhưng a Bông không thích!"

"Cô đó tên gì?"

"Sông Cá!!!" Tiêu Bông nhìn cậu đính chính. "Tên Sông Cá!!!"

Lưu Hoa lần này đầu đầy sương mù bay lượn.

Sông Cá?

Tên cũng rất đặc biệt nha!

Hai đứ trò chuyện khắp thứ, đa phần do Lưu Hoa dẫn dắt.

"Lớp a Bông có bạn nào dễ thương được cô bảo mẫu mới để ý không?"

A Bông kỳ quái nhìn Lưu Hoa lắc đầu. "Không có." Song lại bồi thêm. "Hoa Hoa dễ thương nhất."

Hoa Hoa nhà ta tự nhiên bị dính thính nhỏ, đỏ mặt ngượng ngùng...

Đỏ con khỉ!

Được rồi, đây là bộ mặt đã trải qua bao nhiêu tháng năm thâm trầm nha!

Tiếng chuông reo hết giờ ra chơi vang lên.

A Bông tiếc nuối chào tạm biệt.

Trước khi đi còn không quên nắm tóc người ta giật một cái.

Lưu Hoa: "..."

Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Hết chương 12.