Editor: D Ẹ O
La Nhuận Vi vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ Trịnh Bằng Khinh lại đây xin lỗi mình, bày ra tư thái vừa bình tĩnh lại ngạo mạn, nếu Trịnh Bằng Khinh không đưa ra được một lý do chính đáng thì tuyệt đối cô sẽ không tha thứ.
Còn Vưu Ny Ny cay nghiệt đã thu liễm bớt, bởi vì cô nhìn thấy Lâm Khiển, người đang đi cạnh Trịnh Bằng Khinh.
Vưu Ny Ny vốn chỉ theo La Nhuận Vi đến đây chứ hoàn toàn không ôm mục đích nào khác, La Nhuận Vi có mục tiêu còn cô thì không, vả lại trong số nam sinh ngày hôm nay cũng không có ai lọt được vào mắt xanh của cô, vậy cho nên suốt cả buổi cô cực kỳ soi mói, đặc biệt là với việc Trịnh Bằng Khinh vắng mặt không lý do.
Lại không nghĩ tới Trịnh Bằng Khinh sẽ bất ngờ xuất hiện, không những thế còn mang theo một nam sinh có ngoại hình không hề kém cạnh so với hắn, không, trong mắt Vưu Ny Ny, nam sinh kia thậm chí còn đẹp trai hơn cả Trịnh Bằng Khinh.
Khác với bề ngoài trương dương của Trịnh Bằng Khinh, người nam sinh này có diện mạo thiên hướng tinh xảo hơn, cộng thêm khí chất thư sinh, mặc cho Đổng Minh Ân gào gào thét thét điều gì đó, y vẫn chỉ nhàn nhạt cười.
Hình tượng trầm ổn khác xa những nam sinh ngu xuẩn ấu trĩ cùng tuổi.
Vưu Ny Ny quyết định, cô sẽ khuyên La Nhuận Vi hãy tha thứ cho Trịnh Bằng Khinh.
Hai nữ sinh đứng im, chờ Trịnh Bằng Khinh và nam sinh xa lạ kia lại xin lỗi.
Chờ mãi, chờ đến khi Trịnh Bằng Khinh đã nói chuyện xong, mới thấy hắn lôi kéo người kia đi lại đây.
Vưu Ny Ny bắt đầu khẩn trương kéo lấy góc áo La Nhuận Vi.
Trịnh Bằng Khinh thật ra rất muốn tránh mặt cô hoa khôi kia, nhưng các cô lại đứng ngay chỗ cửa ra vào của sân trượt, thực sự khó lòng mà tránh được.
Và vì để chứng minh cho Lâm Khiển biết bản thân hắn vô tội, cả một đường mắt hắn luôn nhìn thẳng, cực kỳ chính trực.
Vưu Ny Ny và La Nhuận Vi trơ mắt nhìn Trịnh Bằng Khinh cùng người nam sinh kia ngày càng gần, ngày càng gần... Gần ngay trước mắt.
Vưu Ny Ny mở miệng: "Cậu..."
Trịnh Bằng Khinh và người nọ trực tiếp lướt qua cô.
Họ như hai kẻ mù, hoàn toàn không nhìn thấy các cô.
Vưu Ny Ny: "? ? ? ? ?"
Mắt thấy hai người sắp tiến vào sân băng, Vưu Ny Ny không giả bộ rụt rè nữa, cô xông thẳng đến trước mặt họ mà chất vấn: "Trịnh Bằng Khinh, cậu có ý gì đây?"
Trịnh Bằng Khinh: "..." Tại sao ngày hôm nay người nào cũng muốn hắn chết!
Trịnh Bằng Khinh nhìn Vưu Ny Ny, hoang mang hỏi: "Thật ngại quá, cho hỏi cô là ai vậy?"
Hắn không phải giả vờ, dù sao đối với bọn Đổng Minh Ân thì chưa tới một năm học, nhưng với hắn mà nói, thực chất đã gần 20 năm.
Trịnh Bằng Khinh còn chưa nhớ La Nhuận Vi là ai, chứ đừng nói đến Vưu Ny Ny.
Vưu Ny Ny bị hắn chặn họng, nếu là lúc thường thì với tính cách ương ngạnh của cô chắc đã nổi nóng từ lâu, nhưng mà giờ có sự hiện diện của nam sinh xa lạ kia, cô không thể làm thế, hơn nữa vấn đề Trịnh Bằng Khinh hỏi cũng không có gì quá đáng.
Quả thực là Trịnh Bằng Khinh không quen cô.
Nhưng không quen cô thì chí ít cũng phải nhận ra La Nhuận Vi chứ.
Vưu Ny Ny cố nén cơn giận, nói: "Cậu không định giải thích gì với Nhuận Vi sao?"
Trịnh Bằng Khinh: "..."
Anh mày còn đang bận giải thích với bạn trai nha.
Trịnh Bằng Khinh, xứng danh thanh niên nghiêm túc không ngại học hỏi: "Xin hỏi Nhuận Vi là vị nào?"
Vưu Ny Ny: "..."
La Nhuận Vi: "..."
Vưu Ny Ny tức điên lên, đang muốn giơ chân, thì bị La Nhuận Vi kéo lại, La Nhuận Vi bình tĩnh nhìn Trịnh Bằng Khinh: "Thật ngại quá, xin lỗi đã làm phiền."
Cuối cùng cũng có đứa biết nói tiếng người!
Trịnh Bằng Khinh trở về từ cõi chết, phi thường chân thành mà chào tạm biệt La Nhuận Vi: "Bái bai."
Vưu Ny Ny không cam lòng, đồng thời cũng khó hiểu: "Nhuận Vi, cậu..."
La Nhuận Vi ngắt lời cô, hất tóc trở về chỗ ngồi, đôi mắt liếc về phía Trịnh Bằng Khinh, lạnh giọng nói: "Trịnh Bằng Khinh là cái thá gì chứ, tội gì phải nhiều lời với cậu ta."
Vưu Ny Ny tỉnh táo lại cũng cảm thấy hành vi vừa rồi thực mất mặt, nhưng cô không cam lòng: "Lỡ bọn Thập Nhị Trung ấy đang cố tình đùa giỡn cậu thì sao?"
La Nhuận Vi có rất nhiều người theo đuổi nhưng cô không nhận lời bất cứ ai, hiếm khi mới cho Trịnh Bằng Khinh một cơ hội, vậy mà không ngờ Trịnh Bằng Khinh lại có thể không biết điều như thế.
La Nhuận Vi rất tự cao, cô không chấp nhận được việc mình bị mất thể diện, cộng thêm nữa là từ nhỏ tới lớn cô chưa một lần bị khinh khi như hôm nay, trong lòng cô hiện tại cũng không cam tâm, cô dứt khoát không đi nữa, ngồi một chỗ nhìn Trịnh Bằng Khinh đến cùng là đang âm mưu gì.
Bạn nhỏ Cẩu Tân Đậu yên lặng ngồi ở một góc thật xa đã chứng kiến toàn bộ quá trình, thích thú mà tự thưởng cho mình một đĩa khoai tây chiên.
Quá gay cấn!
Đối với Trịnh Bằng Khinh, quãng đường từ kho giày đến sân băng tuy ngắn nhưng hắn lại như đang đi trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, vất vả lắm hắn mới đến được khu an toàn, vậy mà đúng ngay phút cuối lại lãnh trọn một phát đạn từ đồng đội.
Lâm Khiển nghiền ngẫm nhìn hắn: "Chà, em cứ tưởng anh cũng như em, là mối tình đầu của nhau..."
"Là mối tình đầu, là mối tình đầu mà." Trịnh Bằng Khinh thực sự chỉ muốn giết quách thằng ôn con Đổng Minh Ân để chứng minh mình trong sạch, hắn lôi cả câu thoại ngôn lù kinh điển ra để nói, "Trước khi yêu em, anh căn bản không hề biết thế nào gọi là yêu!"
Lâm Khiển: "... Ồ."
Thấy y vẫn cứ không mặn không nhạt, Trịnh Bằng Khinh không thể không tính đến nợ cũ: "Chắc em vẫn chưa quên, là anh đã yêu em trước, và cũng là anh đã cầu hôn em trước!"
Lâm Khiển: "..."
Lâm Khiển nghiêm trang nói: "Đúng là anh đã tỏ tình trước, là anh đã cầu hôn em trước, nhưng ai yêu ai trước... Sao biết được!"
Đáng tiếc Trịnh Bằng Khinh vẫn có chứng cứ xác thực: "... Em có phải đã quên, mới đầu khi anh theo đuổi em, em còn từng ghét bỏ anh."
Lâm Khiển: "..." Nếu nói sai lầm lớn nhất của y kiếp trước là gì, thì chính là đã u mê không chịu nhận ra ngay lần đầu Trịnh Bằng Khinh theo đuổi y, để rồi hậu quả là sau này y dù có cố đến mấy cũng không tài nào chứng minh cho Trịnh Bằng Khinh tin được là tình yêu của y dành cho hắn cũng không hề kém sức nặng của trái tim hắn đã trao y.
Đợi khi Trịnh Bằng Khinh cầu hôn, y đã cơ trí đáp ứng ngay, thế nhưng vẫn lỡ mất tiên cơ...
Lâm Khiển hối hận muốn xanh ruột, chỉ có thể giả bộ cười cười nắm lấy tóc Trịnh Bằng Khinh hỏi: "Chẳng phải anh nói muốn dạy em trượt băng sao?"
Trịnh Bằng Khinh: "..." Đánh trống lãng được đấy.
Bất quá thân là bạn trai, đương nhiên cần có lòng bao dung vô độ!
Trịnh Bằng Khinh nắm lấy tay Lâm Khiển, một tay khác để y vịn trên lan can: "Em cứ từ từ bình tĩnh, thử giữ thăng bằng trước đã, đừng sợ, có anh đây, không ngã được đâu..."
Lâm Khiển vừa chậm rãi di chuyển vừa ca ngợi Trịnh Bằng Khinh: "Không ngờ kỹ thuật trượt băng của anh khá thật đấy."
"Cũng thường thôi." Trịnh Bằng Khinh được khen đến ngượng, nhìn Lâm Khiển cẩn thận từng li từng tí vịn vào thanh tay cầm, hắn đột nhiên nhớ lại cảnh chạm trán trên sân băng đời trước, bọn họ đã từng nảy sinh chút chuyện không vui.
À không, đời này hẳn cũng đã xảy ra rồi, bởi vì chuyện lần đó phát sinh vào năm lớp 11.
Mà có vẻ như Lâm Khiển đã quên sự việc ấy, Trịnh Bằng Khinh cũng không nhắc lại nữa, nói: "Chờ em quen, anh sẽ dẫn em trượt quanh sân một vòng."
Lâm Khiển quét nhìn sân trượt, không thiếu các cặp yêu nhau đang trượt, phần lớn đều là nắm tay nhau hoặc bạn nam sẽ ôm lấy eo bạn gái mình mà trượt, đồng thời cũng ngộ ra âm mưu sâu xa của Trịnh Bằng Khinh, Lâm Khiển cười cười: "Được thôi."
Còn đằng kia, Lâu Tinh Quang đã ngừng trượt, cậu cứ tưởng rằng mình sẽ được chứng kiến một màn trai tài gái sắc phóng khoáng trên sân băng, nhưng không, trước mắt cậu là địa ngục, nó tối tăm không khác gì sắc mặt của Đổng Minh Ân... Thứ mà cậu không muốn thấy nhất.
Lâm Khiển khốn kiếp, hành người ta ở trường còn chưa đủ! Đến cả cuối tuần cũng ám Trịnh Bằng Khinh!
Chẳng cần Đổng Minh Ân phải nói, Lâu Tinh Quang đã tự mình hiểu, thiếu chút nữa đã ôm đầu khóc rống cùng Đổng Minh Ân.
Lão đại mệnh khổ!
Các anh em đều đang tán gái, còn ảnh chỉ có thể nhận mệnh mà tha Lâm Khiển!
Quần chúng hóng hớt nãy giờ, bạn nhỏ Cẩu Tân Đậu, lại không buồn xuân bi thu như hai người, cậu ta chỉ nhàn nhã ngồi phía xa xa ăn khoai tây chiên, tiện mồm bình một câu: "Không ngờ nha không ngờ nha, mới năm ngoái Trịnh lão đại và Lâm Khiển còn đánh nhau một trận trên sân trượt, vậy mà sang năm nay đã tay trong tay cùng trượt băng, thế sự thực khó lường."
Lâu Tinh Quang và Đổng Minh Ân liếc nhìn nhau, họ cũng nhớ tới chuyện này.
Năm lớp 11, lúc đó họ còn chưa có bị đày đọa như bây giờ, bình thường cũng hay rủ nhau đi chơi, tình cờ có một lần cả bọn kéo nhau đến sân trượt để thả lỏng một chút.
Nhưng trùng hợp là, bọn họ lại đụng mặt nhóm Lâm Khiển ngay tại đó, bọn họ không biết đó là lần đầu tiên Lâm Khiển trượt băng, chỉ vừa biết cách giữ thăng bằng, Trịnh Bằng Khinh vừa thấy cậu ta là lại muốn so kè, cố ý lượn vờn vờn quanh chỗ người ta, ai ngờ không cẩn thận đụng phải cậu ta, khiến cậu ta bị ngã.
Điều làm người ta hoài niệm là những năm tháng Lâm Khiển nói đánh là đánh, đương nhiên hai bên cũng không ai ngán ai, làm một trận ngay sân băng.
Đối mặt với hình ảnh chói mắt hiện tại, Lâu Tinh Quang bỗng ngộ ra: "Mẹ kiếp, Lâm Khiển là đang ghi thù lần đó đúng không? Nên giờ cố ý chỉnh người ta đúng không?"
Đổng Minh Ân bừng tỉnh: "Lòng dạ thâm độc!"
Trên sân băng, Lâm Khiển cuối cùng cũng giữ được thăng bằng, Trịnh Bằng Khinh bắt đầu triển khai lời kịch: "Lại đây, để anh ôm eo em, anh mang em đi."
Lâm Khiển cực kỳ phối hợp: "Được thôi, anh phải bảo vệ em đó."
"Cái này mà còn cần phải nói nữa sao?" Một tay Trịnh Bằng Khinh cầm lấy cổ tay Lâm Khiển, còn tay kia ôm lấy eo y, "Đứng cho vững, chúng ta cất cánh nha."
Kỹ thuật trượt băng của Trịnh Bằng Khinh thực ra cũng bình thường, nhưng Lâm Khiển có thể cảm nhận được sự dịu dàng và săn sóc của hắn.
Thân thể hai người dán sát vào nhau, cảm thụ nhịp đập của nhau.
Tốc độ trượt của Trịnh Bằng Khinh cũng không nhanh, chậm mà vững là chính, như sợ bạn trai hắn sẽ sợ, họ cùng lướt nhẹ trên sân băng, ấm áp mà bình thản.
Ngồi một bên xem kịch, bạn nhỏ Cẩu Tân Đậu "Phụt ——", phun hết khoai tây vừa nhai trong miệng ra ngoài.
Đổng Minh Ân và Lâu Tinh Quang cũng ngây dại trợn tròn mắt, nhìn một màn khó tin trước mắt.
Đổng Minh Ân hoảng sợ đánh Lâu Tinh Quang: "Mày nói tao nghe đi, có phải tao mù rồi không? Tại sao tao lại thấy một hình ảnh mà đáng lẽ không nên tồn tại!!"
Lâu Tinh Quang vẫn bình tĩnh hơn một chút, nhưng cũng thốn khôn kể, an ủi hắn cũng như an ủi mình: "Chắc là dạy người ta trượt băng cũng chỉ có một tư thế này thôi, chắc vậy..."
Đổng Minh Ân hoảng hốt mà nhìn, cái loại hình song túc song phi như vậy trên sân băng không thiếu, tuy nhiên, đều là những cặp nam nữ.
Lâu Tinh Quang tiếp tục xoắn xuýt mà nói: "Cái kia... Sao tao nhìn thế nào cũng có cảm giác lão đại hình như đang rất vui..."
Đổng Minh Ân: "..." Hắn sở dĩ nghĩ mình mù, một phần là vì vậy đấy!
Hai bạn nhỏ đáng thương bị kích thích mà bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Cẩu Tân Đậu đã sáp lại, cậu ta tiếp tục ăn khoai chiên, thuận tiện lắc đầu nói: "Kỳ quan hiếm có."
Mặt Vưu Ny Ny vặn vẹo, cô quay sang phun tào với La Nhuận Vi: "Mẹ kiếp, Trịnh Bằng Khinh điên à, ôm eo nắm tay các kiểu, không ngại mất mặt hay gì?"
La Nhuận Vi cũng trợn trắng mắt: "Cái trình độ của cậu ta... Quá khó coi."
Vưu Ny Ny cũng gật đầu trào phúng: "Tài nghệ không đủ mà còn dám dạy người."
Thực ra nếu họ không ôm thành kiến từ đầu mà nói, hình ảnh Trịnh Bằng Khinh và Lâm Khiển cùng trượt vẫn có thể tính là rất đẹp, hai người muốn diện mạo có diện mạo, muốn body có body, tay đẹp chân dài, lại còn đang trong độ tuổi thiếu niên xuân sắc tràn đầy, mọi người xung quanh nhìn cũng không khỏi cảm thán tuổi trẻ thật tốt.
Trịnh Bằng Khinh từ lâu đã không còn sự hiếu thắng bồng bột khi xưa, mà thêm vào đó là sự phóng khoáng tùy ý.
Đột nhiên, một bạn nữ trượt đến chỗ bọn họ, biểu diễn một đường trượt duyên dáng trước mặt Trịnh Bằng Khinh, và sau cùng là phất phất tay chào hỏi hắn.
Trịnh Bằng Khinh lại đang bận đắm chìm trong thế giới riêng của hai người, chỉ lo mình mà không cẩn thận sẽ khiến Lâm Khiển ngã đau, không ngờ từ đâu nhảy ra một kẻ không quen không thân, lại còn xoay mòng mòng trước mặt hắn, Trịnh Bằng Khinh sợ hết hồn, theo bản năng thắng gấp.
Kết quả là khiến cả hai cùng loạng choạng theo quán tính, hắn và Lâm Khiển đều ngã sấp xuống sân trượt, lăn hai vòng.
Vưu Ny Ny hả hê bật cười: "Đáng đời."
Cô quay sang nói với La Nhuận Vi: "May mà cậu không cặp với hắn, chứ không ngã mất mặt lắm."
La Nhuận Vi cũng sung sướng bật cười.
Trịnh Bằng Khinh lo lắng hỏi Lâm Khiển: "Em có sao không? Té có đau không?"
Hai tay Lâm Khiển vẫn ôm chặt lấy eo hắn, bật cười sang sảng: "Sao ban nãy anh lăn mà vẫn có thể chính xác làm đệm cho em được vậy?"
Tư thế của bọn họ lúc này là Trịnh Bằng Khinh nằm dưới, Lâm Khiển ở trên, hắn che chở cho y đến kín kẽ.
"Do anh yêu em da diết." Trịnh Bằng Khinh nghiêm túc đáp, "Đã tạo thành bản năng."
.
Tác giả có lời muốn nói: Chechow ngu xuẩn ấu trĩ tuổi trung nhị —— Bạn nhỏ Đổng Minh Ân: ...
Trịnh Bằng Khinh: Có ngã chết anh mày cũng phải tẩn chết Đổng Minh Ân!