[Cảm động đủ rồi mấy đứa.] Hòa nhìn khoảng hở trên sàn với đôi mắt không giấu nổi sự ghê tởm. Bên trong cái hốc đó, Hòa thấy vô số những con búp bê bé bằng lòng bàn tay đực khâu thủ công từ vải vụn. Trông chúng đã cũ lắm rồi nhưng chẳng có dấu vết gì cho thấy là chúng bị chuột bọ gặm nhấm cả. Cũng không có gì lạ, bởi đống búp bê nồng nặc mùi băng phiến. Anh nuốt khan rồi quay mặt đi trước khi đóng sầm cái cửa kéo lại. Ngày mai, Hòa sẽ tống khứ toàn bộ đống búp bê này đi. Việc những con búp bê có hình dạng na ná hình dạng loài người không khiến Hòa động lòng. Lý do đơn giản là chúng trông chết khiếp đi được! Nhưng khi bước vào căn phòng có cái tủ quần áo cũ xỉn, Hòa lại càng hãi hơn. Trong tủ cũng chật kín những con búp bê như thế. Khi Hòa mở cánh cửa tủ ra, những con quái vật làm bằng vải vụn và cúc áo được nhồi đầy bông ào ạt tràn ra ngoài, cuốn theo mùi băng phiến xông lên làm Hòa muốn ngạt thở. Anh tự hỏi không biết cái người thuê trọ ở đây trước anh làm gì mà khâu lắm búp bê đến thế, cũng không tài nào biết được người ấy đã lèn chặt búp bê vào cái tủ bằng cách nào. Chắc lại một sở thích quái dị nữa. Đêm hôm ấy, Hòa ngủ giữa mùi băng phiến và những đôi mắt búp bê làm từ cúc áo. Anh mơ hồ cảm thấy như có một thế lực vô hình nào đó đang ở trong ngôi nhà này cùng anh, và nó vẫn thức trong lúc anh đang ngủ. Cho tới khoảng ba giờ sáng thì Hòa không chịu nổi nữa. Anh lết vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo vào trong bồn xí. Hòa thầm rủa chính mình đã cố đấm ăn xôi nằm trong căn phòng toàn mùi băng phiến. Cổ họng Hòa chua loét vì chất nôn còn mông thì nóng rát và đầy những phân. Anh thở hồng hộc, cố ọe ra nốt những gì còn lại trong bụng mình. Hòa thò tay vào họng. Có cái gì đó mắc vào ngón tay anh. Hình như là một sợi chỉ.