Boss Bá Đạo: Em Mặc Cảnh Phục Rất Đẹp!

Chương 42: Cảm giác kì lạ

- Nếu như con còn tiếp tục muốn tránh mặt ông bà già này thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa!

Mới sáng sớm, trái ngược với ánh bình minh tuyệt đẹp bên ngoài vườn... Thì ở bên trong Trịnh gia lại không được như vậy.

Trịnh Diệp vốn có ý định chuồn im khỏi nhà, thì khi vừa mới gần tới cửa lớn đã bị âm thanh tức giận vọng ra từ trong bếp làm cho không thể nào nhắc chân tiếp tục được.

Đã bị phát hiện, cô cũng không thể tiếp tục bỏ đi như vậy, đặc biệt là bà nội của cô kìa...

- Hì hì... bà nội đừng có giận mà, tại vì con có việc gấp thôi mà!

Đi vào phòng ăn, Trịnh Diệp liền tiếp tục sử dụng chiêu trò thế kỉ của mình nhằm mục đích dỗ dành Trịnh lão phu nhân.

Hít... hít, không phải cô muốn như vậy, nhưng mà...ôi, có ai hiểu thấu lòng cô không?

Trịnh Diệp cô không sợ đối đầu mưa bom bão đạn... nhưng cô sợ đối mặt với...

- Hừ... không đi nữa sao?

- Đi chứ, nhưng con nghĩ lại rồi, ăn sáng xong rồi đi chắc cũng không muốn!

Biết rằng bản thân hành động như vậy là có phần sai nên hiện tại Trịnh Diệp liền đồn hết vốn liếng ra dỗ ngọt bà nội cô.

- Thôi được rồi, bà để cho tiểu Diệp ngồi xuống ăn sáng đi!

Trịnh lão gia ngồi ở đối diện nhìn vẻ mặt của Trịnh Diệp, rồi lại thì Trịnh lão phu nhân muốn nói gì thì ông liền nhanh hơn lên tiếng.

Trịnh lão phu nhân tuy bề ngoài vẫn tỏ ra giận dữ với Trịnh Diệp, nhưng thật ra trong lòng chẳng có một tý nào  là tức giận với cô... Thấy Trịnh lão gia đã mở lời nên bà cũng thỏa hiệp tạm tha cho Trịnh Diệp.

Trịnh Diệp sau khi cho Trịnh lão gia một ánh mắt cảm kích thì cũng ngồi xuống bên cạnh Trịnh lão phu nhân... trong quá trình dùng bữa cũng không quên lấy lòng bà nội cô!

- Là con gái, không thể xuống ngay chảy nhảy ngoài đường hoài như vậy! Con nhanh chóng tìm một người cháu rể tốt cho bà, kẻo không sau này chẳng ai thèm để ý tới đâu!

Trịnh Diệp mới vừa bưng cốc sữa lên uống một ngụm thì nghe được lời của bà nội cô thiếu chút nữa đã phun hết ra ngoài. Cố gắng hết sức nuốt xuống ngụm sữa, nhưng vẫn không tránh khỏi bị sặc, khuôn mặt của Trịnh Diệp đã có phần hơi méo...

- Khụ khụ... Bà nội à, cháu của bà còn rất trẻ, còn rất yêu thích tự do! Hơn nữa... đâu nhất thiết phải có một người đàn ông bên cạnh mới sống tốt được chứ? Bà xem hiện tại không phải còn sống rất tốt hay sao?!

Sao mà cô có cảm giác rằng bà nội cô muốn tống cô đi quá vậy? Tại sao mười lần nói chuyện với bà là hết chín lần bà nhắc tới chuyện chồng con! Cô rất sợ đó được không?

- Bà già này không cần biết, tóm lại là nếu như con còn tiếp tục không chủ động thì bà cũng không ngại đứng ra mai mối cho con đâu! Tiểu... cái con bé này, còn đi đâu vậy?

Trịnh lão phu nhân đang nói rất hăng say thì vừa quay mặt đi Trịnh Diệp đã nhắc chân bỏ chạy... Đối với câu hỏi của bà thì liền bỏ lại một câu:

- Đột nhiên con nhớ ra có việc gấp cần xử lý, có gì thì đợi con về nhé!

Lời vừa dứt thì bóng dáng của Trịnh Diệp cũng biếng mất.

- Thật là, tại sao tính tình nó lại giống cha nó như vậy? Cha nó lúc trước khi nhắc tới chuyện lấy vợ cũng luôn tỏa ra như vậy, rồi còn chốn tránh tôi!

Trịnh lão gia thấy Trịnh lão phu nhân cằng nhằng thì ông nhướng mày:

- Bà đừng có ép con bé quá, nếu không có khi tức nước lại vỡ bờ! Bà cứ để từ từ, chắc là nó chưa tìm được người mình thích nên mới như vậy! Hạnh phúc của nó thì cứ để cho nó tự mình nắm lấy... cũng giống như Trịnh Hàn vậy!

Lúc trước khi gặp được mẹ của Trịnh Diệp là Lạc Tuyết, thì cha của Trịnh Diệp cũng luôn luôn trốn tránh chuyện lập gia đình! Nhưng sau khi gặp gỡ được mẹ của Trịnh Diệp, ông đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ... Trong chuyện tình cảm, chẳng thể nói trước được gọi!

Trịnh lão phu nhân cũng hiểu rõ những lời của Trịnh lão gia... nhưng điều bà mong muốn chỉ là cháu gái bà có thể sớm yên bề gia thất, tìm được một chỗ dựa tốt! Bà không muốn tiểu Diệp tiếp tục dấng thân vào nguy hiểm nữa!

...

Lại nói về Trịnh Diệp, sau khi lá ổi xe rời Trịnh gia rồi thì liền ngã người thở dài não nề. Trời ạ...cứ cái đà này cô sợ rằng bản thân sẽ không dám trở về nhà mất! Bà nội còn muốn mãi mối cho cô nữa đấy!

Thủ phạm đã chết, vụ án cũng đã kết thúc, nhưng trước hết cô vẫn phải viết báo cáo, tường thuật lại sự việc! Nhìn cổng lớn của sở cảnh sát ở ngay trước mặt, Trịnh Diệp liền híp híp mắt...

Bà nội cô luôn lo lắng, sợ cô gặp chuyện bất chắc trong quá trình làm gặp chuyện không may! Ừ, thì cô cũng biết, thậm chí việc mà cô đang làm còn hiểm nguy gấp mấy lần mà bà nội cô thấy.

Nhưng như vậy thì sao, nếu như ai cũng chọn việc nhẹ nhàng an toàn... vậy thì những công việc gian khổ, nguy, sẽ dành phần cho ai đây?

Do cố ý trốn tránh bà nội cô nên lúc Trịnh Diệp đến sở chưa có mấy ai, cô cũng là người đầu tiên trong phòng của mình tới... Cũng không quá để tâm, cô một đường đi thẳng tới vị trí của mình rồi ngồi xuống.

... Khoảng mười phút sau thì có thêm một người, Trịnh Diệp nghe tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên nhìn... người tới không ai khác là Vân Thi! Ánh mắt Trịnh Diệp ánh lên tia suy tư, cũng không cần cô lên tiếng thì Vân Thi đã mở lời trước:

- Chị Diệp, đi làm sớm thế?

Vẫn khuôn mặt ấy, vẫn nét mặt có phần ngây thơ như lúc trước, nhưng cảm giác hiện tại mà Trịnh Diệp cảm nhận thì chẳng còn giống nữa rồi!

Chính bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy nữa?

Nghĩ thì nghĩ, nhưng Trịnh Diệp không hề để lộ ra bất cứ cảm xúc thật nào, cô cười nhẹ đáp:

- Không có gì, tại muốn nhanh chóng hoàn thành hồ sơ thôi!

- Vậy...

Vân Thi còn muốn hỏi điều gì, thì đúng lúc này có thêm vài người tới, cô ấy liền đổi chủ đề, nói thêm với Trịnh Diệp vài câu rồi cũng trở lại vị trí.

Trịnh Diệp sâu kín nhìn theo... rồi trong đầu đột nhiên nhớ tới lời nói đầy ẩn ý của người nào đó!

...

Cũng không mất quá nhiều thời gian thì Trịnh Diệp đã hoàn thành xong hồ sơ báo cáo, theo thường lệ thì cô sẽ giao cho Lục Thành để anh ta nộp cho Lâm Dương. Nhưng khi cô chưa kịp để xuống bàn của anh ta, thì anh ta ngược lại chỉ vào chồng hồ sơ trên bàn rồi nói:

- Trưởng phòng nói khi nào cô làm xong thì đích thân đem lên phòng cho ông ấy!

Trong ánh mắt của Lục Thành lướt qua một tia sâu xa, nhưng rất nhanh đã bị anh ta che giấu, nhanh đến mức Trịnh Diệp không kịp nắm bắt được! Cô ôm lên chồng hồ sơ trên bàn, lịch sự cười nhẹ:

- Được rồi, cảm ơn anh, tôi đi trước!

Cũng tốt, dù sao cô cũng đang muốn lên gặp ông ấy!