Chẳng biết là có thù oán gì với thằng nhóc nhỏ này mà hết đêm này đến đêm khác nó đều nằng nặc bám lấy Diệp Tử Ái khiến anh chỉ muốn khóc ròng đến nơi. Cắn răng cam chịu như thế cả một tuần lễ mà chẳng thể nào làm gì được Tiểu Hành bởi lẽ cô cũng hợp tác gật đầu đồng ý cho Tiểu Hành ngủ chung! Cuối tuần, Bạch Tử Ngôn dẫn cả nhà đi chơi, anh sắp xếp công việc ổn thỏa muốn một ngày có thể cùng cô và Tiểu Hành nhỏ đi dạo một chút. Địa điểm đến là khu trung tâm thương mại, sầm uất với vô số những mặc hàng bắt mắt và nhiều người ra vào. Có lẽ do hôm nay ngày nghỉ mà có rất nhiều gia đình, cặp đôi dẫn nhau đi nơi này giải trí. Lượn lờ khắp một vòng, thân đàn ông lịch lãm điển trai đi bên cạnh là cô gái xinh xắn mang nét thanh tú còn có xả cậu nhóc nhỏ đi ở giữa hai người cũng dễ thương có nét không kém. Một gia đình mà nhan sắc toàn cực phẩm thế này ai nhìn vào cũng thầm ngưỡng mộ một phen cứ thế họ đi đến đâu đều gây sự chú ý đến đó!. Diệp Tử Ái đương nhiên là cô cảm thấy có chút không được tự nhiên bởi lẽ nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía mình như vậy, hướng xuống Tiểu Hành lại thế cậu cười vui rôm rả hết chạy đi mua đồ chơi lại tung tăng đòi ăn gà rán. Bạch Tử Ngôn dạo này không biết là làm sao anh lúc nào cũng quan tâm, chiều chuộng cô hết mực, mới vừa rồi khi đi ngang qua tiệm trang sức cô chỉ vô tình khen một chiếc lắc tay xinh xắn kia thôi mà anh đã rút thẻ mua nó cho cô mặc cho sự phản đối. Chỉ nhìn mỗi giá là cô cũng đã than trời rồi vậy mà anh còn cười tươi với cô nói rằng. "Anh mua cho vợ anh thì cần suy nghĩ nhiều làm gì? Chỉ cần em thích bất cứ thứ gì anh đều cũng cho em" Câu nói thốt ra từ miệng anh khiến cô nhất thời cứng họng, cảm xúc hạnh phúc cùng vui vẻ cứ thế ngập tràn qua ánh mắt của mình nhìn anh. "Ba mẹ con đói rồi! Con muốn đi ăn" Bạch Tử Ngôn cúi người xuống bế Tiểu Hành lên sau đó âm trầm nói "Vậy con muốn ăn gì?" "Ăn gà" "Vậy mình đi ăn gà thôi!" "Hoan hô..." Tiểu Hành nhỏ mừng đến vỗ tay Diệp Tử Ái khẽ nở nụ cười nhìn đôi cha con nói chuyện, cùng lúc đó một bàn tay ấm áp lại truyền đến tay cô ôm trọn năm ngón tay thon dài. Diệp Tử Ái biết anh nắm tay cô nên chỉ hơi ngại ngùng một chút song cũng gật đầu đi đến tiệm gà KFC phía trước mặt. Vừa bước vào quán đã có vô số người nhìn về phía họ, đa phần đều là con mắt ngạc nhiên cùng ngưỡng mộ. Tại sao lại có một gia đình đẹp lẫn ba và mẹ còn có cậu con cũng đẹp không kém? Bạch Tử Ngôn vốn chẳng hề quan tâm anh đi đến quầy kêu một phần gà cho Tiểu Hành và cô sau đó quay lại về bàn ngồi. Đợi một chút phần gà thơm ngon hấp dẫn được đặt trên bàn, Tiểu Hành sắp đói đến meo râu luôn rồi nên cậu ăn rất nhiều. Qua một lúc đột nhiên đôi mắt cậu lại dừng hẳn ở một bàn đối diện sau đó tự dưng buông miếng gà trong tay xuống. "Ba ơi! Có em chắc hẳn vui lắm nhỉ?" Hả? Cả anh và Diệp Tử Ái đồng loạt nhìn về phía Tiểu Hành. Nhưng rồi anh lại nói "Tại sao con lại nói như vậy?" "Ba nhìn kìa..." vừa nói vừa chỉ tay về phía bàn đối diện nơi có một đôi vợ chồng và cặp con trai và con gái. Hai đứa nhỏ đang đùa nghịch với nhau! Lúc này Bạch Tử Ngôn mới hiểu ra suy nghĩ của Tiểu Hành. Trong đầu anh như lóe lên một thứ gì đó. "Con thích có em không?" "Dạ có!" "Nhưng mà phải xem xem mẹ con có đồng ý không đã!" Tiểu Hành ngơ ngác, nhưng cậu cũng ngoan ngoãn nhìn về phía Diệp Tử Ái song sau đó ngây thơ hỏi một câu "Mẹ ơi! Con muốn có em gái" Diệp Tử Ái đang uống một ngụm nước coca đột nhiên bị sặc ho vài tiếng sau đó mở to mắt nhìn Tiểu Hành "Con nói gì?" "Con muốn có em gái cơ...một mình thì buồn lắm con chẳng có ai chơi chung cả!" Tiểu Hành xụ khuôn mặt xuống. Bạch Tử Ngôn ngồi bên cạnh cố gắng nhịn cười anh nháy mắt về phía cô mấy cái còn cố tình thêm vào một câu "Phải đó! Em xem Tiểu Hành từ nhỏ đến lớn chơi có một mình. Chúng ta cũng nên cho nó một đứa em gái để vui nhà vui cửa nhỉ?" Rõ ràng là anh có ý đồ! Diệp Tử Ái lườm Bạch Tử Ngôn một cái như hiểu thấu tâm can anh, sau đó cô lại bắt gặp khuôn mặt buồn bã của Tiểu Hành. Đầu óc rối loạn nhất thời không biết phải làm sao! Mà anh vẫn ngồi ung dung thư thả như không đã vậy còn nói với Tiểu Hành "Nhưng mà nếu con muốn có em thì con phải đồng ý một chuyện" "Hả chuyện gì ạ?" Vừa nhắc tới có em Tiểu Hành không nghĩ ngợi gì liền hỏi. "Là con không được ngủ chung với ba mẹ nữa!" "Tại sao?". "Nếu con ngủ chung với ba mẹ thì mẹ nhất định sẽ không thể nào có em được đâu! Con cần phải hợp tác một chút có biết không hả? Như vậy mẹ mới đồng ý...phải không Tử Ái" Ách ách Anh đang nói cái gì vậy! Diệp Tử Ái rất muốn dán băng keo vào miệng anh lại nhưng cô hoàn toàn bất lực bởi lẽ một đứa trẻ nhỏ tuổi thì không nên nghe những lời đen tối này! Nuốt lại hết vào trong cô thầm mắng anh một trận sau đó gật đầu. "Vậy được! Tiểu Hành sẽ không ngủ chung với ba mẹ nữa!" Vẻ mặt lập tức trở nên cương quyết, cậu lại cúi xuống hì hục ăn tiếp phần gà của mình. Bạch Tử Ngôn như mở cờ trong bụng anh không còn phải nhẫn nhịn nữa rồi! Trái lại với vẻ mặt đắc ý kia là vẻ mặt muốn nói mà nói không được của cô. Thiết nghĩ rằng đã đến lúc cho Tiểu Hành một đứa em rồi chăng? Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã khi nãy cộng thêm đôi mắt có phần ngưỡng mộ bên kia của cậu làm tim cô có chút trùng xuống.