Bên tai Nhạc Thính Phong văng vẳng những lời nói của Tiểu Từ, đau dạ dày, nghiêm trọng!
Chả trách, lần trước cô ấy suy nhược như thế, nhưng anh lại...
Nhạc Thính Phong khẽ nhíu mày.
Có một số việc không cần phải biết quá nhiều, càng biết rõ lòng lại càng không yên.
Nhạc Thính Phong không phải chưa từng ra tay độc ác với ai, đối với Yến Thanh Ti vẫn còn nhẹ nhàng chán? Hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Nhưng mà, anh lại cảm thấy, không thoải mái.
Không thể hiểu nổi, người phụ nữ này, có điều gì đáng để anh biến thành bộ dạng như này chứ?
Nhạc Thính Phong nhìn cái túi bánh bao trong tay mình, lúc đầu, anh định ném những thứ đi, nhưng mà bây giờ...
Nhạc Thính phong bĩu môi đặt nó lên trên bàn, cầm lấy điện thoại đi vào nhà vệ sinh.
Vốn là cuối tuần, Giang Lai cuối cùng có thể ngủ một giấc yên ổn.
Nhưng mà vừa mới sáng sớm liền nghe thấy tiếng điện thoại, chẳng xem là ai gọi đến đã trực tiếp bỏ lên tai nghe: "Alo..."
Nhạc Thính Phong nghe, liền biết Giang Lai lúc này vẫn đang nằm trên giường, có khi còn chưa buồn mở mắt đâu: "Thật sự là nhàn rỗi không có chuyện gì làm đúng không..."
Giây tiếp theo, Giang Lai từ trên giường bật dậy: "Nhạc Tổng."
"Nhanh chóng làm cho tôi hai việc."
"Ngài cứ nói..."
.....................
Nhạc Thính Phong bước ra ngoài, ngồi bên cạnh giường, lẳng lặng ngắm gương mặt của Yến Thanh Ti.
Không hóa trang, gương mặt thật sạch sẽ.
Nhạc Thính Phong chọc má Yến Thanh Ti: "Thật sự, cũng chẳng xinh đẹp lắm."
Phụ nữ xinh đẹp hơn, anh chưa gặp qua sao, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại bị cô dắt mũi kéo đi.
Nhạc Thính Phong luôn cảm thấy, đây vốn chẳng phải tác phong của anh, thật sự không phải.
Từ nhỏ đến lớn, từ trong nhà đến nhà trường, từ nhà trường đến xã hội, ai mà không biết vị thiếu gia nhà họ Nhạc này, không phải là người dễ trêu chọc, ai làm anh ta không vui một ngày, anh ta sẽ khiến người đó buồn bực cả năm, hoặc là trực tiếp là khốn khổ cả đời.
Đám công tử tiểu thư suốt ngày bám theo nịnh hót Nhạc Thính Phong, nhưng sau lưng lại âm thầm nói anh là một người xấu xa hư hỏng từ trong bụng mẹ.
Một người đàn ông như vậy, ấy thế mà cảm thấy hổ thẹn với Yến Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong nhịn không được lại chọc chọc gương mặt cô.
"Không xinh đẹp, mẹ nó, anh còn dính lấy bà đây cả một đêm."
Yến Thanh Ti vẫn nhắm mắt, giọng nói khàn khàn, lạnh lùng tuôn ra một câu như thế.
Đêm qua Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti ngủ cả đêm, bám chặt lấy cô như một con gấu koala, Yến Thanh Ti chưa từng gặp người đàn ông nào có cái nết ngủ như thế.
Tay Nhạc Thính Phong còn không kịp thu lại, thấy thế liền véo má cô.
Yến Thanh Ti vẫn không nhúc nhích, cô vẫn còn rất buồn ngủ, xoay người ngủ tiếp.
"Đừng làm phiền."
Yến Thanh Ti mệt mỏi không muốn mở mắt nhìn Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong tiếp tục véo má cô: "Dậy đi, ăn cháo nào."
Yến Thanh Ti: "Cút* sang một bên."
Nhạc Thính Phong đứng dậy: " Được rồi, mới sáng sớm mà em đã có hứng thú thế, anh sẵn lòng phối hợp."
*Cút = lăn; ý là lăn lộn trên giường.
Lúc này Yến Thanh Ti mới mở mắt ra, lại thấy Nhạc Thính Phong đã cởi cái áo phông ra một nửa, lộ ra cơ bụng rắn chắc hoàn mĩ.
Khi đó Yến Thanh Ti trong lòng chỉ có hai chữ --- Mẹ nó!!!!
Cô lật người bò dậy, đi chân đất bước vào nhà vệ sinh.
Yến Thanh Ti vừa ngồi xuống bồn vệ sinh, Nhạc Thính Phong lắc lư bước vào, dựa người vào cánh cửa nhìn cô.
Yến Thanh Ti trong lòng đã chửi chết Nhạc Thính Phong, cái tên khốn nạn này.
---------------------------------
Nhạc thổ hào: Những ngày mặt dày mày dạn thật là tuyệt vời!
Mãnh Ti nhi: Thật sự muốn cho ăn uống thuốc chuột ><