Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 112: Con mẹ nó, anh ta lại ngủ không trả tiền

Mấu chốt, đây là áo của phụ nữ, lại còn là cái mà cô đã mặc qua.

Nhạc Thính Phong ăn phải cái gì hay phát điên sao, mặc lại cái áo cô đã mặc qua.

Nhạc Thính Phong ngả người về phía sau: "Mấy chuyện thuê phòng không phải em rất có kinh nhiệm sao? Cả cái phòng tối hôm đó nữa, khá ổn, anh rất hài lòng."

Yến Thanh Ti cười ha ha, vén tay áo lên: "Ồ, cuối cùng cũng chịu thừa nhận, tôi còn tưởng anh định làm rùa rụt đầu cả đời, nếu anh đã nhắc tới thì chúng ta cũng phải nói chuyện lại cho đàng hoàng."

Yến Thanh Ti nghiến răng nghiến lợi, nhấn mạnh hai chữ "đàng hoàng".

Nhạc Thính Phong nheo mắt, huýt sáo nói: "Anh có phủ nhận đâu?"

Anh ta tuy không thừa nhận, nhưng cũng đâu có phủ nhận?

Yến Thanh Ti không nhịn được, giơ chân đá Nhạc Thính Phong: "Ha ha... nếu như anh thừa nhận rồi, được rồi, tiền phòng cưa đôi, tôi cũng không chiếm của anh được đồng nào, 2630 tệ cho anh 30 tệ đi mua áo mặc, còn 2600 tệ."

Nhạc Thính Phong chưa kịp mở miệng, Yến Thanh Ti lại nói tiếp: "F**ck, mấy năm không gặp lại keo kiệt đến mức độ này, ngay cả tiền thuê phòng cũng không muốn trả."

Nhạc Thính Phong nhìn bàn tay trắng nõn của Yến Thanh Ti, đưa tay kéo lấy tay của cô, vuốt vuốt mặt mình: "Ừm, nhưng anh nhớ là, có người nào đó đã nói, đi thuê phòng là do cô ấy mời anh."

Yến Thanh Ti tức giận rút tay ra, cô đứng bật dậy, gương mặt nhỏ nhắn lạnh xuống.

"Đúng vậy, là mời, nhưng anh đã nói sẽ cho tôi diễn vai nữ chính của Lãnh Hương, bây giờ thì sao? Mẹ nó, anh ngủ với bà đây một đêm, tôi chưa tính sổ với anh, chỉ muốn anh trả một nửa tiền thuê phòng, anh còn không đồng ý?"

Nhạc Thính Phong buông tay Yến Thanh Ti ra, hai tay gối lên đầu, tựa hẳn ra phía sau: "Không có tiền."

Yến Thanh Ti: "Ha ha... Cút!!!"

Cười gượng hai tiếng, mặt Yến Thanh Ti lạnh lùng, chỉ về phía cửa, còn làm bộ làm tịch, anh không cút tôi thả chó.

Nhạc Thính Phong ôm lấy eo Yến Thanh Ti, đè cô lên giường, ôm lấy cô lăn một vòng: "Muốn anh cút như vậy sao."

Yến Thanh Ti tức đến nghiến răng nghiến lợi, sao ba năm trước cô không phát hiện, Nhạc Thính phong lại mặt dày đến như thế. Trước mặt người khác thì lạnh lùng cao cao tại thượng, không bao giờ xem trong bất cứ ai, nhìn ai hay làm gi cũng như kiểu đang bố thí.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Yến Thanh Ti cảm thấy anh ta có bệnh, hơn nữa bệnh còn không nhẹ.

Yến Thanh Ti nghiến răng nghiến lợi.

"Nhạc Thính Phong, anh đừng có mà mất mặt như thế?"

Nhạc Thính Phong dùng miệng cởi từng chiếc cúc trên áo ngủ của Yến Thanh Ti: "Mặt? Là thứ gì vậy?"

Yến Thanh Ti bị Nhạc Thính Phong ép chặt, không thể cử động.

Chiếc áo sắp bị tuột ra, "Nhạc Thính Phong, anh mà dám làm thêm một bước, mẹ nó, tôi sẽ phế anh."

Nhạc Thính Phong hôn lên xương quai xanh của Yến Thanh Ti: "Gấp cái gì, nữ chính trong Lãnh Hương, vẫn luôn là của em đó thôi?"

Yến Thanh Ti cười lạnh: "Yến Thanh Ti tôi năm nay đã 25 tuổi, chứ không phải là một đứa trẻ ba tuổi, mấy lời của anh ngay cả mấy con t*ng trùng còn chẳng tin được nữa là, anh còn định lừa tôi?"

Nhạc Thính phong cười rộ lên, mấy con t*ng trùng, câu này chắc chỉ có Yến Thanh Ti mới nói ra được.

"Không tin em gọi cho Mạch Văn Hạo hỏi xem."

"Bỏ cái móng vuốt của anh ra."

"Không bỏ."

-------------------------------------------------------------------------------------------------------