Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1611: Nếu ông ấy không thích mẹ thì đừng cả ngày lén chạy tới gặp mẹ nữa

Nhạc phu nhân tin tưởng Hạ An Lan, sao ông có thể để mặc bà trong tay những người này được.

Về nhà, rất nhanh sẽ được về nhà thôi!

Nhạc phu nhân nhìn bên ngoài, hình như đang có tuyết rơi nhỏ, bà nói: “Ai nha, tuyết rơi, nói không chừng về nhà có thể ăn lẩu… Trời lạnh thế này, thích nhất là ăn lẩu thịt dê, các cậu có muốn ăn cùng không? Chạy suốt một ngày thế này, một bữa cơm tử tế cũng chưa được ăn. Đến đây để tôi mời cơm đi, được không? Có cái gì muốn nói hay muốn làm thì chờ ăn xong rồi hãy làm.”

Trong lòng Nhạc phu nhân đã suy nghĩ xong nên ăn gì, nhất định phải cho ớt, thời tiết này ăn lẩu phải cay mới ngon.

Đáng tiếc, Arthur và Stuart không buồn để ý tới bà.

Stuart siết chặt vô lăng, các xe xung quanh đã vây họ thật chặt.

Cái này hơi khác so với sự tưởng tượng của anh ta. Anh ta định sau khi tới thủ đô sẽ cùng người của cấp trên tiếp xúc, sau đó sẽ giống như ở Lạc Thành, trốn để Hạ An Lan không tìm thấy, sau đó mới đưa ra yêu cầu đàm phán cùng Hạ An Lan.

Đáng tiếc, anh ta đã quên, nơi này không phải Lạc Thành mà là thủ đô.

Đây là nơi ở của Hạ An Lan, nơi này là thành thị được bình chọn là nơi đáng sống nhất trên cả nước.

Trong thành thị này, có gì có thể tránh thoát được khỏi cơ sở ngầm của Hạ An Lan chứ?

Sắc mặt Stuart trầm xuống, Arthur bình tĩnh hơn, nói: “Xuống xe đi.”

Stuart nở nụ cười: “Vội gì, chúng ta vốn muốn gặp họ, giờ họ tới rồi thì tốt quá. Bên ngoài lạnh như thế, chúng ta xuống xe làm gì, chờ bọn họ lại đây đi.”

Nhạc phu nhân thở dài, thằng nhóc này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Không bao lâu sau, từ trên một chiếc xe có người bước xuống, ngày này cao, gầy, mặc áo khoác gió dài, hai tay đút trong túi áo, có lẽ rất sợ lạnh, người đó đi về phía chiếc xe.

Mắt thấy người kia tới gần, Stuart hạ cửa kính xe, hô: “Tôi cảm thấy anh vẫn nên đứng ở đó đi, không được lại gần.”

“Xin lỗi đã để anh phải thất vọng, tôi không tới để tiếp ứng cho anh, tôi tới để đón mẹ mình.” Thanh âm của Nhạc Thính Phong vang lên, anh dừng lại không tiến tới nữa, ánh đèn xe ở đằng sau chiếu lên anh cực kỳ rõ ràng.

Anh gọi: “Mẹ, con tới đón mẹ, mấy hôm nay mẹ thế nào?”

Nhạc phu nhân vội trả lời: “Đương nhiên không tốt rồi, mau lên, bảo người ta chuẩn bị lẩu, ớt cay, còn có thịt dê để nhúng nữa.”

“Yên tâm đi, đã chuẩn bị rồi.” Nhạc Thính Phong dừng lại một chút, lại nói: “Hai vị, muốn tới ăn một bữa cùng mẹ tôi không?”

Stuart cười lạnh một tiếng: “Nhạc Thính Phong, các người đều biết chúng tôi muốn gì, sao lại phải giả vờ giả vịt? Muốn mẹ anh còn sống mà xuống xe, vậy thì phải nghe theo lời tôi.”

Nhạc Thính Phong giậm chân một cái, ở thủ đô quả thật lạnh, còn lạnh hơn ở Lạc Thành nữa. Anh gật đầu: “Được, nói đi, nói gì cũng được.”

“Chung ta đừng lãng phí thời gian của nhau nữa. Bọn tôi muốn gặp Hạ An Lan, gọi ông ấy tới đây, còn không thì ai cũng đừng hòng gặp.”

Nhạc Thính Phong rất khó xử, nói: “Cái này… có vẻ hơi khó. Ông ấy là tổng thống một nước, sao có thể vì một người phụ nữ bình thường như mẹ tôi mà chạy tới gặp anh được? Các anh quá coi trọng mẹ tôi rồi đấy.”

Nhạc phu nhân hét lên: “Mày có ý gì hả thằng nhóc kia, mẹ bình thường là thế nào hả? Ông ấy dựa vào cái gì để khinh thường mẹ, nếu ông ấy khinh thường mẹ thì cả ngày đừng có tìm cách lén gặp mẹ nữa.”