Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1615: Đừng ngăn cản tôi, lão nương muốn giết tên khốn đó

Hạ An Lan trầm mặc, sau một lát, nói: “Nếu nói vậy có thể làm cho lòng em thoải mái một chút thì cứ nghĩ vậy đi.”

Nhạc phu nhân phát hỏa, tức giận mắng: “Đồ cặn bã không biết xấu hổ. Đừng ngăn cản ta, lão nương muốn giết chết ông ấy… Mở cửa, mở cửa ngay cho tôi… Bà đây vì ông ta mà bị bắt cóc, ông ta còn dám ngoại tình sau lưng bà đây. Trước kia bà đây có mắt như mù mới coi trọng ông ta.”

Nhạc phu nhân cực kỳ phẫn nộ, gương mặt đầy vẻ dữ tợn, giãy giụa muốn đi xuống.

Trong những trường hợp không thể khống chế được, Stuart lại quyết đoán dùng súng gí lên trán của Nhạc phu nhân: “Bà thử động một chút xem.”

Nhạc phu nhân tức giận: “Vậy thì cậu nhanh giết lão già kia đi.”

Stuart…

Anh ta thật khó xử…

Mọi chuyện cực kỳ lộn xộn, anh ta không biết phải làm cái gì bây giờ.

Stuart nhìn về phía Arthur, anh vẫn một bộ dáng không thèm để ý, vẫn trầm mặc như thể chuyện này không liên quan gì tới mình.

Stuart siết chặt súng trong tay: “Arthur… Anh nói gì đi.”

Arthur thản nhiên: “Tôi nói gì được? Không phải anh là người sắp xếp tất cả sao?”

“Chẳng lẽ anh muốn chết ở đây?”

“Chúng ta từ nước M tới đây đã xác định đại khái là không thể trở về rồi.” Arthur lạnh nhạt nói, dường như không còn quan tâm chuyện sống chết nữa.

Nhạc phu nhân choáng váng đầu óc, càng nghe càng choáng váng, hai thằng ngốc này.

Bà nói: “Các cậu đừng có thì thà thì thào nữa được không. Nói thầm tôi cũng nghe được mà. Nói nữa, Hạ An Lan cũng sẽ không ở đây chờ đón bình minh với các cậu đâu. Xung quanh đây đã có không biết bao nhiêu binh lực đang nhắm vào chiếc xe này, mau nghĩ biện pháp mà chạy đi thôi.”

Lời nói của Nhạc phu nhân làm cho Stuart cả kinh, binh lực?

Đúng thế, nếu Hạ An Lan thật sự không cần Nhạc phu nhân, vậy… sẽ ra lệnh cho người ta bắn vào họ, bọn họ không nên phí thời gian ở đây náo loạn nữa.

Anh ta đang nghĩ, Hạ An Lan lại nói: “Các cậu nghĩ xong chưa? Là các cậu chính mình động thủ hay… tôi lệnh cho người bên tôi cho các cậu một trái lựu đạn?”

Ngừng một chút, ông lại nói: “Kỳ thật tôi cũng không thích bạo lực kiểu này, tôi hy vọng có thể để cho người phụ nữ mình yêu được chết toàn thây, dù sao… chúng tôi cũng từng yêu nhau.”

Nhạc phu nhân mắng: “Cút đi, câm miệng lại cho tôi, nếu tôi mà có lựu đạn ở đây thì tôi sẽ ném chết ông.”

Nhạc Thính Phong không để ý chuyện lớn, lòng đầy căm phẫn, nói: “Hạ An Lan, tôi thật không ngờ ông lại là người như thế, uổng công Thanh Ti tin tưởng ông như vậy. Ông nói với cô ấy là nhất định sẽ đưa mẹ tôi về bình an, ông định đưa xác về à?”

Nhạc phu nhân nói với Stuart: “Các cậu nghe chưa? Hiện tại ba chúng ta đã ở chung trên một chiếc tàu rồi. Cậu có chiêu số gì thì dùng luôn đi, nếu không thì cho tôi một viên đạn, để tôi được chết toàn thây. Tôi không muốn bị nổ banh xác đâu.”

Lời của Nhạc phu nhân làm cho Stuart càng thêm loạn trong lòng.

Anh ta ra hiệu cho Nhạc phu nhân im lặng, sau đó nói với người bên ngoài: “Tốt, tổng thống Hạ, tôi thật không ngờ ông lại bạc tình tới mức này. Không hiểu ông làm thế nào để đi tới đỉnh cao như ngày hôm nay, người phụ nữ này lúc trước còn nói với tôi rằng bà ta ngần này tuổi rồi, vất vả lắm mới để ý tới một người đàn ông, tất nhiên ông ta phải là tốt nhất. Nhưng giờ xem ra bà ấy đã quá thất vọng về ông rồi. Ông thật sự mặc kệ bà ấy thì chúng tôi cũng không nhiều lời nữa…”