Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1759: Cũng may có cô ở bên

Thân thể này chắc là ổn rồi, mà điều kiện anh nói thực sự làm cô rất động tâm.

Tuy rằng cô không hỏi anh đã trải qua những chuyện gì, nhưng… trong lòng thực ra vẫn rất muốn biết. Chỉ là nếu anh không nói thì cô cũng không chủ động hỏi.

Nhưng, nếu anh đã nói vậy thì cô sẽ không cự tuyệt nữa.

Vào lúc Mộ Dung Miên đang nghĩ Quý Miên Miên sẽ từ chối mình thì lại bị đẩy một cái.

Quý Miên Miên cưỡi lên hông Mộ Dung Miên, hai tay phủ trước ngực anh, phi thường nghiêm túc nói: “Anh nói rồi đấy, đừng có nuốt lời. Đợi lát nữa nếu anh không nói cho em biết thì em sẽ cực kỳ tức giận, cực kỳ…”

Mộ Dung Miên thưởng thức thân thể lung linh của cô, chỉ cảm thấy người bắt đầu nhộn nhạo: “Nếu em muốn biết thì anh sẽ nói cho em nghe toàn bộ.”

“Vậy… Tốc chiến tốc thắng đi.” Quý Miên Miên cúi đầu hôn Mộ Dung Miên.

Trong lòng cô nghĩ tốc chiến tốc thắng nhưng mà Mộ Dung Miên cũng phải phối hợp mới được.

Nguyên bản cô tính toán, sau khi hành sự xong sẽ bắt anh nói hết những chuyện anh đã trải qua, nói thật rõ ràng.

Nhưng… chờ xong việc, Quý Miên Miên đã mệt không thở nổi, ngồi xe suốt một đêm từ trường quay về nhà đã mỏi nhừ rồi, còn chưa ngủ được chút nào đã tỉnh lại, vì cách lấy lòng Mộ Dung Miên nên đã đại chiến một trận đến kiệt sức, giờ lại thêm một trận nữa, cô làm gì còn tinh lực dư thừa nào để nghe hay hỏi cái gì nữa.

Quý Miên Miên cố gắng muốn tỉnh táo một chút nhưng mí mắt cứ như dính lại, cô mơ mơ màng màng nói: “Không… không được, em… không thể ngủ… Không thể ngủ… Anh, anh… còn chưa nói… cho em biết…”

Mộ Dung Miên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: “Ngủ đi, chờ tỉnh lại rồi anh sẽ nói với em, không vội.”

“Nhưng… nhưng… nhỡ đâu anh…” Ý thức của Quý Miên Miên đã cực kỳ mơ hồ, ngay cả nói cũng không xong nữa.

Mộ Dung Miên nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh sẽ không lừa em, chờ em tỉnh lại, anh sẽ nói tất cả cho em nghe, tin anh, ngủ đi.”

“Tin… anh…” Rốt cuộc Quý Miên Miên cũng phun ra hai chữ này, sau đó không gắng gượng nổi nữa mà nhắm mắt lại ngủ.

Mộ Dung Miên thở dài một tiếng, trước giờ anh vẫn luôn không nói cho Quý Miên Miên là vì không muốn cô lo lắng cho mình.

Chuyện này thực sự quá phức tạp, anh không muốn để cô biết được.

Cơ hồ, từ lúc sinh ra anh đã phải làm quen với các dạng âm mưu, hai tay anh cũng không sạch sẽ, nhưng anh muốn Quý Miên Miên vĩnh viễn đều là một người thiên chân vô tà, không nhiễm bụi trần.

Giờ nếu đã quyết tâm dẫn cô đi, không để cô phải ở trong nước một mình nữa, vậy thì có một số việc nhất định phải nói ra.

Đến biên kia, cô không hiểu gì, không biết gì, dù anh có toàn lực bảo vệ cô nhưng chỉ sợ không thể chu toàn được.

Nên đối mặt thì phải đối mặt…

Cũng may, có cô ở bên cạnh anh.

Mộ Dung Miên nhắm mắt lại, sương mù trong lòng tan đi, con đường tương lai càng thêm rõ ràng, càng thêm kiên định.

Buổi sáng 9 giờ, rèm cửa sổ không kéo ra nhưng ánh mặt trời vẫn xuyên qua các kẽ hở chiếu vào trong phòng.

Trên giường lớn, Quý Miên Miên đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra, ngồi bật dậy.

Sau khi tỉnh lại, cô lập tức quay sang nhìn bên cạnh mình, vị trí bên cạnh trống không, Mộ Dung Miên đã không còn ở đây, nơi anh nằm rất lạnh.

Trong lòng Quý Miên Miên hoảng hốt, người đâu rồi, chẳng lẽ… anh… đi rồi?