Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1770: Chỉ cần tôi muốn thì trên đời này không có thứ gì tôi không lấy được

Nhìn tình hình này, có thể ngày mai sẽ chết, nhưng cũng có khả năng còn sống được tới tận năm sau.

Mộ Dung Miên nói: “Dù thế nào cũng phải dùng thuốc tốt nhất, có yêu cầu gì cứ nói với tôi.”

“Vâng, xin ngài yên tâm.”

Mộ Dung Chí Hoành sống chết thế nào Mộ Dung Miên không quan tâm, nhưng trong thời gian ngắn tới đây, ông ấy sống thì tốt hơn là chết.

Hiện tại anh còn chưa quen thuộc nhiều cái, nếu Mộ Dung Chí Hoành lại đột nhiên chết đi, chỉ sợ Mộ Dung gia sẽ rơi vào lộn xộn, anh muốn khống chế cũng sẽ khó khăn.

Từ trong phòng bệnh đi ra, Mộ Dung Miên thấy Mộ Dung phu nhân đang ngồi dưới một cái ghế dài dưới cây ngô đồng hút thuốc.

Giữa ngón tay của bà ta kẹp một điếu thuốc lá nhỏ, cả người tràn ngập vẻ cô đơn, trên người mặc bộ váy đen khiến cho bà ta càng thêm lạc lõng.

Bà ta đã không còn trẻ, cho dù trên gương mặt vẫn còn vài phần xinh đẹp của thời trẻ nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn rồi.

Lúc này bà ta chẳng khác nào chiếc lá úa trên cây, sợ là ngay ngày mai sẽ theo gió rơi xuống đất.

Mộ Dung gia ở tại thành phố Sheffield ở nước Anh, thời tiết ở đây ấm áp nhiều hơi so với trong nước. Hôm nay thời tiết khá âm u, gió thổi ù ù làm cho anh có cảm giác còn lạnh hơn khi ở trong nước, đó là loại cảm giác rét lạnh từ trong lòng.

Mộ Dung Miên nhìn một lúc rồi đi tới, ngồi xuống, cách bà ta một khoảng.

Mộ Dung phu nhân hơi sửng sốt, quay sang liếc nhìn anh một cái, yên lặng dập tắt điếu thuốc, thản nhiên nói: “Ông ấy sẽ không đồng ý cho cậu cưới Quý Miên Miên.”

Mộ Dung Miên gật đầu: “Tôi biết, nhưng lời của ông ấy chẳng có tác dụng gì với tôi cả.”

Dù ai nói gì cũng vô ích, anh đã cưới Quý Miên Miên nên tất nhiên sẽ nghĩ cho tương lai hai người sau này. Đường mà anh đi, dù là ai cũng không có quyền nhúng tay vào.

Mộ Dung phu nhân cười khổ một tiếng: “Đúng thế, vô dụng với cậu.”

Vẫn cầm nửa điếu thuốc lá đã tắt trong tay, bà ta hỏi: “Ông ấy tuy rằng nằm đó không thể động đậy, nhưng cậu vẫn khó mà giữ Quý Miên Miên đứng vững ở nhà Mộ Dung này được. Ông ấy đã tìm cho cậu một cô gái mà ông ấy vừa mắt, đó là người mà ông ấy cho là người vợ hoàn mỹ không tì vết, thích hợp nhất với cậu.”

Sắc mặt Mộ Dung Miên không đổi: “Thì sao, ông ấy coi trọng thì liên quan gì tới tôi? Tôi không cần giúp Miên Miên đứng vững ở nhà này, nơi này chỉ là nơi chúng tôi tạm dừng chân mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, nhưng còn bà… Bà đã về đây rồi mà lại không gặp ông ấy làm tôi thấy rất kỳ lạ, bên ngoài nói tình cảm vợ chồng hai người rất tốt chỉ là lời đồn à?”

Mộ Dung phu nhân đứng dậy, như thể không nghe thấy câu hỏi của anh, quăng điếu thuốc vào thùng rác rồi nói: “Đi thôi… Phải về rồi.”

Mộ Dung Miên đứng dậy, xem ra tình cảm của Mộ Dung phu nhân và Mộ Dung Chí Hoành không tốt như người ta vẫn đồn đại.

Cũng đúng, nếu thật sự tốt đẹp thì sao bà ta còn phải lo lắng chồng chết đi rồi sẽ không để lại tài sản cho mình chứ?

Trong lòng Mộ Dung Miên nhanh chóng chuyển động, anh tới đây là để cam đoan tài sản của nhà Mộ Dung sẽ rơi vào tay Mộ Dung phu nhân, làm xong chuyện này là có thể toàn thân trở ra rồi.

Lên xe, Mộ Dung phu nhân hỏi: “Cậu định làm như thế nào?”

Mộ Dung Miên lãnh đạm đáp: “Tôi tự có tính toán của tôi, hiện tại bà chưa cần hỏi gì nhiều. Nếu bà muốn tôi liều mạng lấy tài sản về cho bà thì bà phải bảo đảm sẽ chăm sóc tốt cho Miên Miên giúp tôi, để cho tôi không cần phải phân tâm mới được.”

Mộ Dung phu nhân im lặng một lát lại hỏi: “Cậu thực sự có cách?”

Bà ta không biết năng lực của anh, vẫn luôn luôn nghi ngờ.

Mộ Dung Miên cười lạnh: “Chỉ cần tôi muốn, trên đời này không có gì tôi không lấy được.”