Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 579: Đừng sợ, đã có anh bảo vệ em

Có chút tủi thân, có chút tức giận, cô sẽ không tự nuốt vào lòng nữa, cô muốn trút hết ra ngoài.

Sự việc xảy ra ngày hôm đó, kể cả có lặp lại một lần nữa, Yến Thanh Ti vẫn sẽ làm như vậy, nhưng chắc chắc cô sẽ càng thông minh hơn một chút, tuyệt đối sẽ không để người ta chụp được.

Trong thế giới của Yến Thanh Ti, người ta nên phải xấu xa đôi chút, thánh mẫu cao thượng ấy à, đó là việc của Thượng đế phải làm, chẳng quan hệ gì với cô cả.

Sau này, kể cả chết rồi có phải xuống địa ngục đi chăng nữa thì cũng phải đợi cô chết đã rồi hẵng bàn.

Nhạc Thính Phong hỏi: “Em chắc không?”

Yến Thanh Ti gật đầu: “Phải, em chắc chắn, em sẽ không lùi bước, lại càng sẽ không trốn tránh.

Còn một điều nữa, Yến Thanh Ti không thể quay lại bệnh viện, nhỡ đâu đúng lúc đó hai ông bà nhà họ Tô đến thì làm thế nào?

Đương nhiên là cô không sợ bọn họ, chỉ là cô sợ Nhạc phu nhân sẽ buồn thôi.

Yến Thanh Ti thích nhất là nhìn thấy gương mặt tươi cười của Nhạc phu nhân, rất thích nghe bà nói chuyện, lúc bà nói chuyện, Yến Thanh Ti luôn có cảm giác được quay về hồi bé nghe mẹ kể chuyện cổ tích.

Nhạc Thính Phong hôn lên trán Yến Thanh Ti: “Được rồi… anh đi cùng với em.”

Yến Thanh Ti lắc đầu: “Anh đừng xuống. Dù gì anh cũng là ông chủ của một công ty lớn, anh không thể bị người khác chụp được anh đi theo em cấu kết với nhau làm chuyện xấu. Huống hồ vào lúc này anh mà bị người ta chụp được ngược lại không tốt.”

Đến lúc đó người ta chỉ cho rằng, ồ, chẳng trách lại cái kẻ cặn bã này lại càn quấy đến thế? Hoá ra là đã sớm thông đồng với thái tử Nhạc gia rồi.

Tuy rằng trong cái giới giải trí này tất cả mọi người đều biết, nhưng mà… vẫn không nên thực sự công khai, người bình thường không nên biết thì hơn.

Vào lúc này Yến Thanh Ti không thể để lộ sơ hở được.

Nhạc Thính Phong thở dài một tiếng, tuy rằng vẫn không thể quang minh chính đại để người khác biết anh là người đàn ông của Yến Thanh Ti, nhưng vào lúc này cũng chẳng thể tính toán so đo được gì.

Nhạc Thính Phong lôi một cái khẩu trang và một cặp kính râm to bự ra, đeo lên: “Thế này thì sao? Có thể ra ngoài được chưa nào?” Yến Thanh Ti bật cười ha ha, cô lấy một cái mũ lưỡi trai màu đen từ trong túi sách ra đội lên cho Nhạc Thính Phong: “Thế này là được rồi.”

Trước khi Nhạc Thính Phong xuống xe đã gọi điện thoại cho tổ bảo vệ của khách sạn, bảo tất cả bọn họ đều ra ngoài, lát nữa phóng viên rất nhiều, sẽ va chạm khiến Yến Thanh Ti bị thương, để tổ bảo vệ che chở xung quanh bọn họ.

Xe dừng lại trước cửa khách sạn, Yến Thanh Ti quả nhiên nhìn thấy có rất nhiều phóng viên đang tụ tập trước cửa khách sạn, ai ai cũng tranh nhau cướp tin tức, đều đang đợi cô xuất hiện.

Yến Thanh Ti cười cười, đám phóng viên này còn có thể chịu khó chịu khổ được cơ đấy, trời nóng thế này, vì cướp được tin tức mà cũng thật liều mạng.

Cô giơ tay định đẩy cửa xe ô tô bước ra, nhưng đã bị Nhạc Thính Phong tóm tay giữ lại.

Nhạc Thính Phong siết chặt tay cô: “Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”

Nếu như là trước đây chắc Yến Thanh Ti sẽ phản bác anh một câu: “Không cần đâu, đừng để tôi bảo vệ anh là được.”

Nhưng hôm nay, cô gật đầu nói: “Ừ!”

Nhân viên an ninh nhanh chóng đi ra từ cửa lớn, đứng trước xe, Nhạc Thính Phong xuống xe trước, sau đó vòng qua ghế phụ mở cửa cho cô xuống.

Yến Thanh Ti vừa mới xuất hiện, đám phóng viên ngay lập tức nhìn thấy, ào ào như ong vỡ tổ ập đến. May mà Nhạc Thính Phong đã cho bảo vệ vây quanh, nếu không Yến Thanh Ti chỉ chớp mắt thôi là bị chèn cho dẹp lép.

Không biết có bao nhiêu ống kính máy ảnh đang chĩa về phía cô, Yến Thanh Ti liên tục nghe thấy những tiếng tách tách.

Nhạc Thính Phong ôm cô vào lòng, che chở cho cô, từ từ di chuyển về phía cửa khách sạn.

Có phóng viên hỏi: “Cô Yến, cô nhìn nhận thế nào về tin đồn trên mạng rằng cô đánh người? Có thật là cô đã đánh nữ diễn viên đó không?”

Yến Thanh Ti cũng không nhìn, gương mặt cô lạnh lùng, được Nhạc Thính Phong ôm vào lòng, cô nói: “Đúng, tôi đánh.”

“Vậy tại sao cô lại đánh cô ta?”

Câu hỏi vẫn không được tính là quá đáng, Yến Thanh Ti thuận miệng trả lời: “Cô ta đáng bị đánh.”