Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 652: Mối nguy hiểm của Yến Thanh Ti [6

Cửa phòng đóng lại, Quý Miên Miên vẫn còn sững sờ đứng ở đó.

Diệp Thiều Quang xoay người rời đi, đứng trong thang máy bắt đầu gọi điện thoại.

Điện thoại không có ai bắt máy, anh vẫn cứ gọi.

Đã đồng ý với Quý Miên Miên thì anh ta nhất định sẽ làm được, cho dù có coi như tiến vào vũng nước đục, vậy thì đem nước khuấy cho đục thêm là được.

Dù sao, ngay từ lúc ban đầu, là Diệp gia có lỗi với mẹ của Yến Thanh Ti, vậy thì để anh thay Diệp gia bù đắp cho cô ta vậy.

Diệp Thiều Quang cười nhạo một tiếng, không ngờ con người chưa bao giờ hiểu được lương thiện là cái gì như anh lại liên tiếp... đi làm việc thiện vì một người.

Diệp Thiều Quang cảm thấy hình như càng ngày anh ta càng không giống chính mình.

Diệp Thiều Quang liên tục gọi mười mấy cú điện thoại cũng không có ai bắt máy, cười nhạt một tiếng, quay trở lại quán KTV tìm giám đốc.

Trong phòng làm việc, Diệp Thiều Quang với giám đốc đang nói chuyện, không ai biết anh ta với giám đốc nói cái gì. Chỉ biết, mười phút sau, Diệp Thiều Quang mở cửa phòng làm việc, trong phòng tản ra một mùi khai - vị giám đốc kia sợ đến đái ra quần.

Diệp Thiều Quang mang theo vẻ mặt lạnh lẽo rời khỏi KTV, lái xe thẳng tới khu biệt thự ngoại ô. Sắc mặt anh ta âm u, lại có chút tái nhợt, trong đêm đen trông càng thêm đáng sợ.

Diệp Thiều Quang đạp chân ga, xe phóng như bay về phía trước, hôm nay anh vượt đèn đỏ, phóng nhanh trong nội thành, vượt xe, không biết đã bị chụp lại biển số bao nhiêu lần, chắc ngày mai sẽ có thông báo thu hồi bằng mất. Nhưng hiện tại, Diệp Thiều Quang bất chấp tất cả, anh sợ chỉ chậm một chút nữa thôi sẽ muộn mất.

Nếu không thể đem Yến Thanh Ti hoàn hảo, không tổn hại tới một cọng tóc về thì làm sao có thể gặp Quý Miên Miên đòi tiền công đây?

Khu biệt thự phía đông Hải Thành là một khu địa ốc phát triển nhất ở đây, chỉ có người có tiền mới ở được.

Diệp Thiều Quang lái đến cửa tiểu khu, bị bảo vệ ngăn lại.

Anh ta móc ra một bảng số nhà cùng một chiếc chìa khóa: "Căn hộ tôi ở trong này."

Ở tiểu khu này, mỗi một bảng số nhà đều được thiết kế vô cùng đặc biệt, nhìn một cái là có thể nhận ra. Bảo vệ cho rằng đây là người mới vào ở, không dám chậm trễ, vội vàng nói: "Mời ngài... mời ngài..."

Diệp Thiều Quang lái xe phóng vào. Đi tới trước một ngôi biệt thự, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe Maserati đang đỗ trước cửa, anh ta nhảy xuống xe. Diệp Thiều Quang đưa tay sờ phía đầu chiếc Maserati vẫn còn một chút hơi ấm, chứng tỏ thời gian chiếc xe này đến đây cũng chưa lâu.

Diệp Thiều Quang bước nhanh đến trước cửa, nhấn mạnh chuông.

Không có ai ra mở cửa, Diệp Thiều Quang vẫn tiếp tục nhấn.

Tay của Diệp Thiều Quang gần như dính luôn vào chuông cửa, vẫn không có ai ra mở. Anh cúi người nhặt một cục đá, dùng sức ném “choang” một tiếng khiến hai cánh cửa sổ bằng thủy tinh ở tầng hai bị đập vỡ, những mảnh thủy tinh rào rào rơi xuống.

Diệp Thiều Quang lại tiếp tục nhặt thêm vài cục đá rồi tiếp tục ném, xoảng, xoảng, xoảng, đem toàn bộ những cửa sổ có thể đập được đều ném vỡ sạch. Cho dù là người có định lực tới đâu đi chăng nữa thì gặp phải chuyện như thế này cũng không có thể bình tĩnh được.

Vì vậy, cửa biệt thự rốt cuộc cũng mở ra.

Diệp Thiều Quang nhìn người ra mở cửa, áo sơ mi đã cởi ra để lộ một mảng ngực lớn, có vẻ lười biếng mà mơ màng, một cặp mắt hoa đào, trông cực kì đẹp mắt.

Diệp Thiều Quang cau mày: "Tôi có chuyện muốn nói."

Du Hí chặn cửa không để Diệp Thiều Quang tiến vào: "Đã muộn như thế rồi, cậu tới làm cái gì?"

Diệp Thiều Quang lạnh mặt: "Tránh ra..."

Du Hí khinh thường hừ một tiếng: "Diệp Thiều Quang, tôi đã nhìn nhầm cậu rồi, muốn giở trò cũng phải nhìn xem nơi cậu đang đứng là ở đâu? Đây là... địa bàn của tôi, nhìn có rõ không?"