Chương 693Này, bạn trai của em rơi mất rồi kìa!Yến Thanh Ti vốn đang nhăn nhó không biết thế nào lại bị câu nói đó của anh làm cho bật cười.
Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti, trán anh dán lên trán cô, thở dài nói: “Đã rất lâu rồi chưa được một mình bên em như thế này.”
“Đây là... lần đầu tiên chúng ta chính thức hẹn hò đúng không?”
Nhạc Thính Phong đưa tay lên cạo cạo sống mũi Yến Thanh Ti: “Đương nhiên là thế rồi. Hôm nay anh đi xa như thế đến đây chính vì muốn hẹn hò với em đấy, lúc anh đến trường quay còn cố ý mua hoa đến nữa, em quên rồi à, tặng hoa là biểu hiện của hẹn hò đấy.”
Yến Thanh Ti nhớ lại bó hoa ấy, là hoa thanh cúc, đó là bó hoa đẹp nhất mà cô nhận được.
Nhạc Thính Phong véo má Yến Thanh Ti, trách móc nói: “Em bỏ quên anh bao nhiêu lâu như thế, giớ đến lúc phải sủng hạnh anh rồi chứ? Nương nương?”
Yến Thanh Ti dùng một tay nâng cằm Nhạc Thính Phong lên: “Nhưng bổn cung cảm thấy… anh vẫn chưa khiến bổn cung vừa lòng, không muốn sủng hạnh anh đấy, sao nào?”
“Em…”
Nhạc Thính Phong bĩu môi, nghiến răng nói: “Em… có những lúc anh thật muốn, thật sự muốn…”
Đột nhiên có một cô bé con cầm một cái lẵng hoa đi ngang qua, dừng lại nói: “Anh gì ơi, mua hoa cho chị ấy đi, chị ấy sẽ không giận nữa đâu.”
Vẻ mặt của Nhạc Thính Phong ngay lập tức sa sầm xuống, nói: “Nhóc nhìn kiểu gì mà thấy cô ấy đang tức giận, rõ ràng là tôi đang giận mà.”
Cô bé con bị doạ cho giật bắn, trợn tròn mắt không biết nên nói gì nữa.
Yến Thanh Ti không nhịn được mà bật cười, cô chìa tay ra trước mặt cô bé: “Nào, cho chị một bông.”
Cô bé nhanh nhẹn đưa một bông hoa cho Yến Thanh Ti, cô lấy ví tiền từ trong túi áo Nhạc Thính Phong ra, tự nhiên như thể đang lấy ví tiền của bản thân mình, trực tiếp rút một tờ tiền màu hồng ra đưa cho cô bé đó: “Không cần thối lại tiền thừa đâu.”
Ánh mắt của cô bé sáng lên, vui vẻ nhận tiền, lấy một cái dây bình an phúc nho nhỏ từ trong giỏ hoa ra đưa cho Yến Thanh Ti: “Em cám ơn chị, chị đúng là người tốt.”
Yến Thanh Ti sững ra một lát rồi mới nhận lấy cái dây bình an phúc, trông nó không được đẹp cho lắm, nói một câu cám ơn
với cô bé.
Yến Thanh Ti dùng bông hồng cọ cọ vào má Nhạc Thính Phong: “Bảo bối, vẫn đang giận à?”
Nhạc Thính Phong bĩu môi: “Hoa mua bằng tiền của anh, đương nhiên là của anh rồi.”
Yến Thanh Ti cố ý dùng giọng trầm trầm quyến rũ nói: “Anh là của em rồi, huống chi là tiền!”
Gương mặt vốn đang phụng phịu tức giận của Nhạc Thính Phong không kìm được mà dần dần giãn ra thành một nụ cười.
Anh tự vui một mình mất một lúc, rồi giơ tay cướp lấy bông hồng trong tay Yến Thanh Ti, oán giận nói: “Yến Thanh Ti, may mà em là phụ nữ, nếu như em là đàn ông, anh đây chẳng phải là bị em bẻ cong mất rồi à?”
Ngón tay của Yến Thanh Ti gãi gãi lên cổ của Nhạc Thính Phong: “Không sao cả, dù sao thì chỉ cần anh là của em là được rồi.”
Nhạc Thính Phong nghiến răng, kĩ năng tán gái của anh còn lâu mới bằng được kĩ năng tán tỉnh của Yến Thanh Ti, chẳng trách anh lại bị cô đè đầu cưỡi cổ, hơn nữa là hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện vùng lên.
Nhạc Thính Phong đột nhiên chỉ ra đằng sau Yến Thanh Ti nói: “Chết rồi, em xem ở bên kia có người đang chụp em kìa.”
Yến Thanh Ti quay sang nhìn, Nhạc Thính Phong vội móc một thứ gì đó từ trong túi áo ra quẳng xuống dưới chân Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti chẳng nhìn thấy ai đang chụp cô cả, buồn bực nói: “Làm gì có ai!”
Nhạc Thính Phong ngửa ra dựa vào đằng sau, hất cằm nói: “Này, em làm rơi thứ gì kìa.”
Dưới chân đúng là có thứ gì đó thật, giống như cái hộp đựng đồ trang sức, cô hỏi “Cái gì rơi thế này?”
Nhạc Thính Phong: “Bạn trai em đấy.”
Yến Thanh Ti… há hốc miệng, cạn lời nhìn Nhạc Thính Phong, cái gã ấu trĩ này!
Nhạc Thính Phong giục cô: “Mau nhặt lên đi kìa, bạn trai em rơi rồi mà không nhặt lên à?”