Chương 706Vết tích của tình yêu"Bữa sáng à?"
Tiểu Từ gật đầu: "Phải!"
"Mình Yến Thanh Ti chắc không ăn hết nhiều vậy đâu nhỉ?"
Tiểu Từ cười phúc hậu: "Ha ha, còn người khác nữa."
Diệp Thiều Quang: "Phụ nữ?"
"Người đó... Ừm..." Tiều Từ ngại ngùng thừa nhận.
Diệp Thiều Quang bước vào thang máy, lướt qua vai Tiểu Từ, anh nói một câu: "Đàn ông chỉ biết mua đồ ăn sáng cho phụ nữ, mãi mãi sẽ chẳng khá lên được đâu."
"Tôi chỉ là..."
Tiểu Từ chỉ kịp nói ba từ, cửa thang máy đã khép lại.
Tiểu Từ buồn bực cực kì, sao vị Diệp công tử này cứ như có thù với cả thế giới thế nhỉ, cậu đắc tội gì với anh ta à? Vì sao lúc nói chuyện, lúc nào cũng cứ như có thể dẫm phải thuốc nổ mười vạn tấn vậy?
Có điều, Tiểu Từ nhìn bữa sáng trong tay, đàn ông mua đồ ăn sáng cho phụ nữ thật sự trông không có tiền đồ sao?
Đâu phải đâu, đại boss cũng từng mua bữa sáng cho chị Thanh Ti mà, anh ấy giỏi thế còn gì.
Tiểu Từ lắc đầu, thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, cứ đi đưa đồ ăn sáng cho chị Thanh Ti với Miên Miên trước đi đã vậy.
...
Tiểu Từ gõ cửa phòng Yến Thanh Ti trước, cậu biết Nhạc Thính Phong đang ở đây, vậy nên lúc gõ cửa cậu cảm thấy rất thấp thỏm, hi vọng tối qua chị Thanh Ti với ông chủ được vui vẻ, hi vọng ông chủ sẽ không làm thịt cậu.
Một lúc sau, cửa phòng mở ra, người mở cửa quả thật là Nhạc Thính Phong.
Tiểu Từ không dám nhìn lâu, vội đưa bữa sáng ra, "Ông chủ, đây là bữa sáng."
"Ừ, cảm ơn." Nhạc Thính Phong nhận lấy,
"Không cần khách khí, không cần khách khí, đây đều là chuyện nên làm..." Tiểu Từ vừa nghe đã biết có vẻ tâm trạng của ông chủ rất tốt, thế là cậu len lén ngẩng lên nhìn, đáng ra không nhìn còn đỡ, nhìn rồi giật cả mình.
Trên mặt Nhạc Thính Phong toàn là dấu răng, khắp nơi đều xanh tím, dấu răng in trên mặt anh, nhìn có chút... buồn cười, nhưng lại thấy ám muội nhiều hơn.
Trên cổ còn có mấy vết móng tay cào, vừa nhìn cũng biết tối qua... kịch liệt đến thế nào!
Chậc chậc, bị cào đến thế rồi mà tâm trạng vẫn tốt, bản lĩnh dạy dỗ của chị Thanh Ti quả thật càng ngày càng cao.
Tiểu Từ không dám nhìn nhiều, cậu vội vàng nói: "Anh với chị Thanh Ti cứ nghỉ ngơi đi, tôi về trước đây."
"Về đi... nhớ thu dọn hành lí, 1 giờ chiều xuất phát."
"Vâng, anh cứ yên tâm."
Đóng cửa, Nhạc Thính Phong đặt đồ ăn sáng lên bàn. Anh nhìn Yến Thanh Ti đang nằm nghiêng trên giường, mái tóc đen buông xuống, xõa trên chiếc gối màu trắng, trông như một bức tranh thủy mặc.
Nhạc Thính Phong ngồi xuống bên cạnh, cúi xuống hôn lên vai Yến Thanh Ti: "Tỉnh rồi à, ăn sáng thôi."
Yến Thanh Ti nhắm mắt, không chịu mở ra, nói: "Không muốn ăn sáng, em chỉ muốn ăn anh thôi."
Nhạc Thính Phong cười nhẹ một tiếng: "Anh sợ em không còn sức thôi."
"Hừ..." Yến Thanh Ti hừ mũi, mặc kệ anh.
Tối qua, cô nói sẽ sủng hạnh anh, quả đúng là sủng thật, mà sủng hạnh xong eo cô đau nhức đến nỗi chẳng muốn nhúc nhích nữa.
Trời sáng, Yến Thanh Ti bị tê chân, cô muốn đá Nhạc Thính Phong xuống giường nhưng cũng chẳng còn sức nữa.
Thế nên... Nhạc Thính Phong rất vui, khó có lần ngủ dậy phát hiện mình vẫn còn ở trên giường thế này, có thể nói đây là bước tiến đột phá đấy, về anh phải nói với tiểu lão thái thái nhà mình, con trai bà lại tiến gần một bước trên con đường lấy được con dâu bà rồi.
Thế là, dù cho trên mặt bị đầy vết cắn, cổ bị cào cho mấy vết, Nhạc Thính Phong vẫn không cảm thấy gì, anh tự nói với mình, những thứ này... đều là vết tích của tình yêu hết, người khác có muốn cũng không có đâu.