<!--StartFragment--><[email protected]>
Chương 725 Chỉ cần cô đưa tôi đi gặp cô ấy, tôi sẽ đồng ý tất cả những điều kiện của côDu Dực vừa nghe thấy đã vội vàng quay đầu chạy về phía khoang hạng nhất, lại bị Nhạc Thính Phong nhấc một chân lên chắn trước mặt: “Tôi vội đi gặp người yêu tôi, ông thì vội cái gì mà? Mau tránh ra.”
Nhạc Thính Phong quay về đến khoang hạng nhất thì thấy Yến Thanh Ti và Quý Miên Miên đang ngồi chia bài, cô nhìn thấy anh liền bảo: “Nhanh lên, nhanh lên, mau lấy hết tiền ra để đánh bài nào.”
Nhạc Thính Phong thấy Yến Thanh Ti chớp mắt với anh, ngay lập tức anh liền hiểu ra vấn đề, quay lại thấy Du Dực đứng đằng sau anh, vành mắt ông ta đỏ bừng đầy kích động khi nhìn thấy Yến Thanh Ti.
Du Dực có một đôi mắt hoa đào rất đẹp, vành mắt ông ta đỏ lên tựa như một bông hoa đào dính son, đôi mắt đó ngay cả đàn ông còn cảm thấy đẹp chứ đừng nói gì đến phụ nữ.
Nhạc Thính Phong mở miệng mời ông ta: “Du nhị gia, ngồi xuống làm vài ván chứ nhỉ?”
Du Dực bất ngờ, nhìn Nhạc Thính Phong một cách đề phòng.
Cái thằng này vừa nãy còn hận không thể đánh chết ông, thế mà bây giờ lại đổi ý à?
Nhạc Thính Phong cười giễu cợt nói: “Không phải chứ? Đường đường là đàn ông con trai lại ưỡn ưỡn ẹo ẹo, có mấy ván bài mà còn không dám đánh, vậy mà ông còn đòi hỏi bạn gái tôi vài vấn đề, ông thấy có khả năng đó không?”
Du Dực nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Ti: “Nếu như tôi thắng, tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn hỏi cô Yến một chuyện.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Được thôi! Bắt đầu đi.”
Vậy nên, Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong, Du Dực cộng thêm một Tiểu Từ, bốn người bắt đầu ngồi đánh bài.
Bốn người lấy hết toàn bộ tiền trên người ra, sau đó bắt đầu từ ván đầu tiên, Nhạc Thính Phong thắng liên tùng tục.
Yến Thanh Ti biết bản lĩnh chơi bài tú lơ khơ của Nhạc Thính Phong, ván nào thắng ván nấy căn bản chẳng cần ai khác giúp đỡ, một mình anh hoàn toàn có thể bách chiến bách thắng.
Mãi cho đến lúc tất cả tiền đều chạy vào túi của người nào đó, những thứ cuối cùng có thể đặt cược cũng hết rồi, Du Dực rốt cục cũng thắng được một lần.
Ông ta nhìn Yến Thanh Ti: “Tôi không muốn báo thù, tôi chỉ muốn hỏi cô Yến một chuyện.”
Yến Thanh Ti cười nhìn Du Dực, hỏi: “Vậy không biết Du tiên sinh muốn hỏi chuyện gì?”
Bàn tay cô bỗng nhiên bị Nhạc Thính Phong siết chặt, Yến Thanh Ti lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như là việc công thì tìm ông chủ của tôi, còn nếu là việc tư thì tìm bạn trai của tôi!”
Tóm lại dù có chuyện gì đi nữa, tìm bạn trai tôi.
Nhạc Thính Phong ngay lập tức liền hài lòng, ôm lấy Yến Thanh Ti nhìn về phía Du Dực đầy khiêu khích.
Nhạc Thính Phong gõ gõ lên bàn, nếu đã thắng rồi thì mau hỏi đi, đừng có câu giờ nữa, trên người ông còn có vài thứ, tôi ngắm trúng nãy giờ rồi đấy.
Du Dực nhìn chằm chằm vào gương mặt của Yến Thanh Ti: “Cô và cô ấy có quan hệ gì? Cô… người thân của cô đâu?”
Yến Thanh Ti hất mặt, hỏi: “Cô ấy là ai?”
Ngoài mặt vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng cô lại cực kì căng thẳng, người mà Du Dực nhắc đến rốt cuộc là ai? Tuy rằng trong lòng cô đã có đáp án, nhưng cô lại không dám khẳng định.
Ánh mắt của Du Dực nhìn Yến Thanh Ti nóng rực: “Cô ấy… cô ấy chính là người… giống y hệt cô.”
Ông ta nhìn vào gương mặt của Yến Thanh Ti, đôi mắt đẹp đẽ đó chất chứa những nỗi nhớ, cảm động và cả cảm giác không dám tin.
Yến Thanh Ti cười ha hả: “Ông đang nói ai cơ? Người mà ông thích nhất sao? Vậy thì tôi không hiểu ý của ông là như thế nào, là đã chết rồi hay là không tìm được?”
Du Dực lấy ra một tờ giấy từ trong túi áo ngực, ông mở tờ giấy đó ra đưa cho Yến Thanh Ti: “Cô muốn bao nhiêu tiền cũng được, cô muốn bao nhiêu vai nữ chính đều được, chỉ cần cô nói cho tôi biết, cô và cô ấy có quan hệ gì? Đưa tôi đi gặp cô ấy, tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cô.”
Yến Thanh Ti nhận lấy tờ giấy đó, mở trải phẳng ra, trên tờ giấy phác hoạ gương mặt của một người phụ nữ.
Người phụ nữ giống Yến Thanh Ti như đúc, nụ cười đó dịu dàng giống y hệt nụ cười của mẹ cô trên tấm ảnh bia mộ. <!--EndFragment-->