Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 811: Giết chết là còn quá nhẹ nhàng với bọn họ

Hai kẻ này là người mà Nhạc phu nhân cảm thấy kể cả có chết thì vẫn là quá nhẹ nhàng với bọn họ.

Nhạc Thính Phong cười cười: “Con đã bảo Giang Lai báo cảnh sát rồi, cảnh sát cũng sắp đến rồi!”

“Báo cảnh sát với lý do gì đây?”

Nhạc Thính Phong nghĩ rồi nói: “Lừa đảo? Mẹ thấy thế nào?”

Hai người này âm mưu lừa đảo, chiếm đoạt tài sản của nhà họ Nhạc bọn họ.

“Hình như… cũng được đấy.”

Chưa qua bao lâu, xe cấp cứu còn chưa thấy đâu mà cảnh sát đã đên trước rồi.

Nhìn thấy tình hình trong hội trường, cảnh sát cũng sửng sốt, sau khi hỏi rõ ràng sự việc, không nói nhiều trực tiếp còng tay Nhạc Bằng Trình lại. Còn về phần Hạ Lan phu nhân, dù sao người ta cũng còn chút nhân tính, đã bị thương thành ra như thế này rồi phải đưa vào bệnh viện trước đã.

Có một cảnh sát đặt câu hỏi, tại sao bà ta lại bị thương nặng như thế?

Nhạc Thính Phong cười cười: “Tự bà ta ngã đấy, không tin anh cứ hỏi mọi người ở đây xem.”

Những người khác đều cười ha ha: “Bị ngã đấy….”

Hồi trước, Nhạc Bằng Trình có ghé qua trại tạm giam một chuyến, quả thực là sống không bằng chết, mãi mới có thể thoát ra ngoài, đời nào ông ta chịu vào trong đó một lần nữa, ông ta giãy giụa gào thét: “Đồng chí cảnh sát, tôi là Nhạc Bằng Trình, tôi là cha ruột của Nhạc Thính Phong, tôi nói thật đấy. Không tin, các anh có thể kiểm tra ADN của tôi và nó, chúng tôi có thể làm kiểm tra xác nhận quan hệ cha con. Nó là con trai tôi, cái thằng súc sinh này, nó vu oan cho tôi, nó hại tôi… Ngay cả cha ruột của mình cũng có thể vu oan, nó không phải là người nữa, nó căn bản không phải là người nữa…”

Cảnh sát nói: “Những chuyện này sau khi về đến cục cảnh sát chúng tôi sẽ ghi lời khai, sau đó mới làm các giám định, bây giờ ông phải đi theo chúng tôi.”

Nhạc Thính Phong từ từ nói: “Cha ruột của tôi đã chết rồi, ông ta đã di cư ra nước ngoài mấy chục năm, chưa từng về nước lần nào. Mấy năm về trước, ông ta đã trở thành công dân của nước M rồi, tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành thủ tục, cung cấp giấy chứng chận đã tử vong cho các vị, chứng minh rằng người này là giả mạo.”

“Vậy thì tốt, xin Nhạc tiên sinh hãy cho chúng tôi phương thức liên lạc, chúng tôi còn cần anh phối hợp điều tra.”

Giang Lai lập tức đưa một tấm danh thiếp ra, “Đồng chí cảnh sát, đây là phương thức liên lạc của tôi, nếu như có gì cần phối hợp, xin mời cứ liên lạc với tôi.”

Cảnh sát gật đầu, nhận lấy tấm danh thiếp.

Nhạc Thính Phong liếc thấy Nhạc Bằng Trình vẫn còn đang giãy giụa gào thét liền bước đến đó, mỉm cười nhìn ông ta.

Nhạc Bằng Trình hận không thể lao ra đâm chết Nhạc Thính Phong: “Cái thằng ranh con khốn nạn này, Nhạc Thính Phong, không có ông đây thì làm sao có mày được? Mày với mẹ mày là cùng một giuộc với nhau, tao sẽ đợi đến ngày sự thật phơi bày, ngay đến cả cha đẻ mà mày còn dám hãm hại, mày không chết tử tế được. Để tao chống mắt lên xem mày sẽ có kết cục như thế nào?”

Nhạc Thính Phong cười cười: “Xin lỗi, tuy rằng ông diễn rất giống, nhưng ông thật sự không phải là cha đẻ của tôi. Ông ta đã chết rồi, còn nữa, e rằng ông không thể nhìn thấy kết cục cuối cùng của tôi rồi, bởi vì rất có thể cả đời này ông không có cách nào để thoát ra khỏi trại giam được đâu, đương nhiên cũng không thể nhìn thấy tôi được.”

Nhạc Bằng Trình tức muốn hộc máu, gào thét chửi âm lên: “Nhạc Thính Phong, cái thằng súc sinh này…”

Nhạc Thính Phong đột nhiên bước lên phía trước một bước, thì thầm nói: “Ở Hải thành tôi còn có thể đưa ông vào trại tạm giam, huống chi… đây là Lạc Thành, ông… làm sao có thể bì được với tôi đây?”

Sắc mặt của Nhạc Bằng Trình trắng bệch…

Đợi đến lúc ông ta tỉnh lại thì đã bị cảnh sát đẩy vào trong xe.

Ông ta gào thét giãy giụa muốn lao xuống xe, đã bị cảnh sát đẩy vào trong: “Ông còn giãy giụa nữa thì không chỉ là bắt giữ như thế này thôi đâu…”

Nhạc Bằng Trình không dám giãy giụa nữa, ông ta nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi là Nhạc Bằng Trình thật mà, tôi là thật đấy. Nhạc Thính Phong và Tô Ngưng Mi cấu kết với nhau hãm hại tôi, cho dù bọn họ có mang giấy chứng tử đến cũng là do dùng tiền mua được, tôi là thật mà, là thật mà…”