Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 914: Tôi đang bị giam lỏng sao?

Đã qua nhiều ngày như vậy, không biết Nhạc Thính Phong với bác gái đã lo lắng tới mức nào, cô cần nhanh chóng liên lạc với họ.

Y tá lắc đầu: "Không có, chúng tôi làm việc ở đây đều không được phép mang điện thoại, chỉ có ngày nghỉ ra ngoài mới dùng di động thôi."

Yến Thanh Ti: "Vậy, có chỗ nào có điện thoại không? Tôi phải gọi điện cho bạn trai, tôi biến mất lâu như thế, anh ấy sẽ phát điên lên mất."

Y tá lắc đầu: "Cái này... hay là cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, chờ tổng thống tới thăm rồi ông ấy sẽ chỉ cho cô."

Yến Thanh Ti nóng nảy: "Tại sao tôi lại không được gọi điện thoại? Cho dù... dù là... ở chỗ này thì cũng không thể tước đoạt quyền gọi điện thoại của tôi chứ?"

Y tá tha thiết nhìn Yến Thanh Ti: "Việc quan trọng hiện giờ của cô là nghỉ ngơi, chờ đến khi tống thống quay lại thì có thể gọi điện rồi. Nhiệm vụ của tôi chỉ là chăm sóc cô thôi."

"Không phải tôi đã khỏe rồi sao? Chăm sóc cho tâm trạng của tôi cũng là nhiệm vụ của cô. Cô không để tôi gọi điện, tâm trạng của tôi không tốt, đây chính là... cô không hoàn thành nhiệm vụ."

"Tình trạng hiện tại của cô không thể kết luận sớm được, cô chìm dưới nước quá lâu, còn uống rất nhiều nước nên nhất định trong phổi vẫn còn đọng nước, ít nhất phải quan sát thêm hai ngày... Lúc này cơ thể là quan trọng nhất, tâm tình của cô tôi... cũng không có cách nào."

Yến Thanh Ti đỡ trán, chỉ gọi điện thôi cũng khó khăn như vậy là sao?

Bất kể lí do là gì, nói cái gì đều không có tác dụng.

Yến Thanh Ti nói: "Vậy tôi... đi ra ngoài loanh quanh một chút có được không?"

Y tá lắc đầu: "Chắc là không được, kể là tôi có đồng ý cô cũng không ra được."

Yến Thanh Ti không tin, hất chăn xuống giường, hai chân vừa chạm đất thì khuỵu xuống, y tá vội vàng đỡ cô: "Xem kìa, tôi nói rồi, cơ thể của cô hiện tại không chịu nổi, phải nằm yên trên giường tĩnh dưỡng mới được."

Yến Thanh Ti bất chấp: "Tôi sắp bí chết rồi, tôi muốn ra ngoài hít thở."

Y tá thấy cô chưa từ bỏ ý định, không thể làm gì khác hơn là đỡ cô đi tới cửa, kết quả Yến Thanh Ti còn chưa bước chân ra cửa đã bị một cánh tay ngăn lại.

Y tá bất đắc dĩ nhìn Yến Thanh Ti, đã nói rồi, không ra được.

Yến Thanh Ti đi được hai bước đã phải thở dốc, cảm giác ngực khó chịu, hít thở không thông. Cô nhìn theo cánh tay kia, phải nghiêng đầu đến 90 độ rồi mới nhìn thấy chủ nhân của cánh tay. Cao quá! Ánh mắt người đó nhìn thẳng về phía đối diện, khuôn mặt nghiêm túc, không chút biểu cảm y như một bức tượng.

Yến Thanh Ti quay đầu nhìn y tá: "Tôi đây là bị giam lỏng sao?"

Y tá vội vã lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải, chỉ là bây giờ cô cần nằm yên trên giường nghỉ ngơi một hai ngày. Chính cô cũng thấy đấy, giờ ngay cả việc đi lại cô cũng không xong."

Yến Thanh Ti ngửa đầu nhìn bức tượng trước cửa, ho hai cái lại dựa vào khung cửa, hỏi: "Này, có thể nói chuyện không?"

Người đứng trước cửa chính là người đã vớt Yến Thanh Ti lên, thấy cô lên tiếng nói chuyện với mình mà mắt anh ta không nháy đến một cái.

Yến Thanh Ti lại hỏi: "Nếu được thì tán gẫu chút đi."

"Anh cao thật đấy, đến một mét chín không?"

Y tá vộp vàng nói: "Một mét chín hai."

Yến Thanh Ti: "Anh có hứng thú làm người mẫu không? Hoặc làm diễn viên? Tôi giới thiệu cho anh mấy mối nha?"

Y tá: "Anh ấy không hứng thú đâu."

Yến Thanh Ti liếc y tá một cái, cô ta lập tức im bặt.

"Thích anh ta?" Yến Thanh Ti liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra.

Gương mặt y tá trong nháy mắt đỏ bừng lên, lắc đầu liên tục: "Không không không... không có..."