Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 939: Dễ thôi, đập gãy chân cháu là được

Aaaaaaaa!... Chết mất thôi! Chết mất thôi!

Vừa nãy Du Hí lơ đãng nói một câu nhắc nhở Du Dực. Sau khi cậu ta hỏi, Du phu nhân không phủ nhận cũng không thừa nhận, thái độ này đã nói lên tất cả. Lại liên tưởng đến những việc trước đây mà ông điều tra được, mẹ của Thanh Ti rất có thể có quan hệ với nhà họ Hạ, mà người đưa Thanh Ti đi lần này, thân phận cực kì thần bí.

Xâu chuỗi những chuyện này lại với nhau, không thể khỏi khiến Du Dực tin rằng Yến Thanh Ti đang ở Dung Thành, mà người đưa con bé đi có khả năng là người nhà họ Hạ. Có lẽ… con bé đã gặp Du phu nhân rồi?

Du Hí giống như học sinh tiểu học đứng trước mặt Du Dực không dám động đậy một đầu ngón tay, cẩn thận dè chừng nhìn vẻ mặt của ông chú nhà mình.

Thấy sắc mặt của ông không tốt, tâm trạng của anh ta vẫn nặng nề.

Du Dực đột nhiên đứng dậy, chân của Du Hí mềm nhũn suýt chút nữa thì lại quỳ xuống.

Du Hí lắp bắp nói: “Chú hai, cháu… cháu đã cố gắng hết sức rồi, cháu thực sự đã cố gắng hết sức rồi mà. Nếu không thì… cháu gọi lại cho mẹ cháu lần nữa nhé?”

Kết quả chưa nói xong thì Du Dực đột ngột bước đến, doạ Du Hí sợ đến mức ngay lập tức ôm đầu ngồi sụp xuống.

Một lúc lâu sau, không cảm thấy đau Du Hí mới bỏ tay xuống, lặng lẽ ngẩng đầu lên, kết quả… trước mắt chẳng thấy chú hai đâu, ông chú đã đi mất rồi.

Du Hí thở phào một hơi, đặt mông ngồi bệt xuống đất, giơ tay lau mồ hôi trên trán, chửi thề một câu: “Mẹ nhà ông…”

Đột nhiên đằng sau lưng vang lên tiếng nói: “Nếu như mẹ cháu bảo cháu đi Dung Thành thì cứ từ từ đã, kéo dài thời gian, đừng đi vội.”

Du Hí chỉ cảm thấy tim mình như muốn bật ra ngoài, cái cảm giác đó như thể nửa đêm tỉnh dậy vào toilet, vừa lật nắp bồn cầu lên thì nhìn thấy một cái đầu người đang cười với mình, sợ đến mức hồn phi phách tán.

Du Hí nơm nớp lo sợ nói: “Chú… chú… chú hai… chú vẫn chưa đi à?”

Du Dực đứng thẳng nhìn xuống Du Hí, giọng nói lạnh băng: “Nhớ những gì chú nói đấy.”

“Cháu… nhớ rồi… nhớ rồi mà… Nhưng mà nếu mẹ cháu kiên quyết lôi cháu đi bằng được thì làm thế nào?”

Du Dực đột nhiên cười lên, đôi mắt hoa đào xinh đẹp tràn đầy ác ý: “Dễ thôi, chú đập gãy chân cháu là được, khỏi phải đi đâu cả.”

Du Hí chỉ cảm thấy ông ấy vừa mới nói xong thì chân mình cũng bắt đầu đau lại rồi, anh ta thu chân mình vào, nói: “Khụ khụ…. Vẫn còn nhiều cách để ở lại mà, chú hai yên… yên tâm, cháu nhất định sẽ nghe lời chú nói… Chú cứ yên tâm… Thực ra, bản thân cháu cũng không muốn đi đâu…”

Du Dực lạnh lùng nói: “Nhớ thì tốt.”

Du Hí nhìn theo bóng ông quay người đi mất, cả người nằm bệt trên bãi cỏ, mẹ nó chứ, anh ta đâu có dám không nhớ!

Sụt sịt một hồi, vẻ mặt Du Hí hiện lên sự hoài nghi.

Tại sao chú hai và cả mẹ nữa, bọn họ đều quan tâm đến Yến Thanh Ti như thế?

Có phải trên người Yến Thanh Ti đang ẩn giấu bí mật gì không?

Dung Thành? Đi hay không đi đây?

Ôi, kệ đi, vì cái mạng bé nhỏ này, anh ta đừng nên đi tìm chết thì hơn!

Du Dực đi thẳng ra xe, lái xe rời khỏi nhà họ Du, đặt một vé máy bay trong ngày đến Dung Thành.

Vốn dĩ, ông đang định đợi sau khi đại thọ tám mươi của mẹ kết thúc mới đến Dung Thành, điều tra xem có phải Yến Thanh Ti có quan hệ với nhà họ Hạ hay không? Nhưng bây giờ, không ngờ đến Du phu nhân và cả Thanh Ti đều có mặt ở Dung Thành, thế nên ông nhất định phải đến đó ngay.

Trên xe, Du Dực gọi điện cho Nhạc Thính Phong.

Du Dực nói: “Thanh Ti hiện giờ đang ở Dung Thành, tôi sẽ nhanh chóng đến đó.”

Nhạc Thính Phong kinh ngạc: “Cái gì, không phải là ở thủ đô sao? Tại sao lại đến Dung Thành rồi?”