Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 956: Cuộc đời này không còn gì tiếc nuối nữa

Hạ lão thái gia nói: "Như Sương, con vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi."

Sắc mặt Du phu nhân rất kém, mắt còn đầy tơ máu, đôi môi khô khốc, vành mắt đen như thể cả đêm không hề chợp mắt.

Du phu nhân xoa xoa mặt, cười nói: "Không sao, con cũng không mệt lắm, chỉ cần cô không sao là tốt rồi. Ơn trời là cô đã vượt qua nguy hiểm."

Hạ lão gia vui mừng nói: "Phải, phải đấy, rốt cuộc cũng qua giai đoạn nguy hiểm rồi. Những lời Thanh Ti nói với bà ấy tối qua đúng là có tác dụng, bác sĩ nói ý thức sống của bà ấy rõ ràng mạnh hơn rất nhiều."

Du phu nhân nhìn Yến Thanh Ti cười nói: "Thanh Ti đến thật đúng lúc quá!"

Hạ lão gia giục: "Con mau về đi, bên này có chú là được rồi, về ăn sáng rồi ngủ một giấc đi đã."

"Cũng được ạ, vậy con về trước đây." Bà ta lại nói với Hạ An Lan: "Anh hai, Thanh Ti, em về trước đây."

Hạ An Lan khẽ gật, không nói gì.

Hạ lão gia thầm thở dài, con trai ông vẫn chẳng thay đổi cái nhìn với Như Sương.

Ông thấy ánh mắt Du phu nhân lướt qua một tia buồn bã, nói: "Vừa hay chú cũng có chút chuyện muốn hỏi bác sĩ, con đi với chú đi."

Du phu nhân theo Hạ lão gia ra ngoài.

Ra tới ngoài, Hạ lão gia nhẹ nhàng nói: "Như Sương, con đừng trách An Lan, con người nó là vậy đấy, trời sinh tính nó đã lạnh lùng. Con cũng thấy đấy, nó cũng chẳng hay cười với chú, có lẽ Tiểu Ái với Thanh Ti chính là điều đặc biệt nhất trong cuộc đời nó, chỉ đối với hai người họ nó mới có cách cư xử khác thôi."

Hạ lão gia nói năng uyển chuyển, thật ra ông muốn nói, con đừng tự mình so với Thanh Ti và Tiểu Ái, con với họ không giống nhau.

Du phu nhân dìu Hạ lão gia đi từng bước, gật đầu nói: "Con biết, chú yên tâm, con sẽ không giận dỗi gì với anh Lan đâu."

Hạ lão gia gật đầu: "Con là một người tốt, bao năm nay những gì con làm cho gia đình này chú đều thấy hết. Con yên tâm, thật ra An Lan cũng đối xử rất tốt với con đấy."

"Con hiểu mà chú, chú không cần an ủi con, con không nhỏ nhen vậy đâu. Hôm nay thấy sắc mặt chú rất tốt, xem ra cô khỏe lên là tâm trạng của chú cũng khác ngay."

Hạ lão gia cảm khái nói: "Phải đấy, tình hình của Bội Uyển chuyển biến tốt, lại còn có cả Thanh Ti nữa, con bé đúng là con gái của Tiểu Ái, nó là cháu ruột của chú. Năm ấy Tiểu Ái của chú không hề chết, chú thật sự rất hối hận, tại sao khi ấy lại vội tin rằng con bé đã chết như vậy?"

Nói xong, vành mắt ông lại đỏ lên, nghĩ tới con gái mình, tâm trạng ông cảm thấy vô cùng đau đớn.

Du phu nhân đanh mặt một cái rồi vội an ủi: "Chú, chú đừng quá đau lòng. Giờ Thanh Ti có thể trở về chính là một chuyện tốt. Chuyện năm ấy của Tiểu Ái ai trong chúng ta không thể ngờ được, chỉ có thể nói... tạo hóa trêu đùa lòng người. Không ai mong chuyện này xảy ra cả, con nghĩ Tiểu Ái ở dưới đó cũng sẽ không trách chúng ta đâu. Nếu cô ấy biết chúng ta đã tìm được con gái của cô ấy, chắc cô ấy sẽ vui mừng lắm."

Hạ lão gia gật đầu lia lịa: "Con nói phải, đây là chuyện tốt... nên mừng mới đúng. Chúng ta đã sống trong tuyệt vọng bao nhiêu năm, cả một gia đình bị tan đàn xẻ nghé. Cô của con, bà ấy vẫn không thể thoát được khỏi bóng ma tâm lý năm đó, nhưng thật không ngờ ông trời vẫn còn chiếu cố chúng ta, cho chúng ta một niềm kinh hỉ to lớn, cả đời này chú cũng không còn gì tiếc nuối nữa rồi."

Du phu nhân do dự trong chốc lát: "Chú, chỉ là..."

Hạ lão gia hỏi: "Sao thế?"

Du phu nhân lắc đầu, tò mỏ hỏi: "Không có gì, con chỉ hơi tò mò, sao anh Lan lại biết Thanh Ti vậy?"