Bức Thư Tình Vô Danh

Chương 1: Chương 1

Trời âm u vừa mới trút xuống một trận mưa, hơi nước ẩm ướt nổi lơ lửng trong không khí, Trần Lăng Tùng xách theo một cái ô tự động, nước mưa chảy dọc theo thân dù, nhỏ ướt một mảng nhỏ trên sàn xi măng, cậu đẩy cửa vào phòng. Vừa tham dự xong một lễ tang. Sắc mặt Trần Lăng Tùng đầy nghiêm túc, khiến ngũ quan lạnh lùng của cậu bịt kín một tầng âm u không thể nhận ra, tuổi ba mươi*, cậu đã bước đầu tiếp xúc với tử vong.

(*而立之年 nhi lập chi niên: người đến tuổi 30 đã có thể tự lập.)

Trước mắt cậu hiện lên khuôn mặt trẻ tuổi xa xưa kia, bọn họ cùng đánh bóng rổ khi học cấp ba, khuôn mặt ướt mồ hôi dưới ánh mặt trời khi đó biến thành màu đen trắng. Trần Lăng Tùng ngồi ở trên sô pha mờ tối, hoàn cảnh an tĩnh dễ dàng sinh ra hồi ức cùng tịch mịch. Bỗng nhiên, bàn trà bắn lên một cột sáng, tiếng chuông bắt đầu quanh quẩn trong phòng.

Trần Lăng Tùng thở dài.

Sau khi nghe máy hai bên đều không nói gì, đầu dây bên kia nghe tiếng hít thở của Trần Lăng Tùng, hắn thở ra một hơi, giọng khàn khàn: “Hết mưa rồi sao?”

“Hết rồi.”

Dường như Sư Tuyết một bên đi, một bên gọi cuộc điện thoại này.

Đụng vào một người, nữ sinh hô lên một tiếng, tiếp theo giọng càng lúc càng xa, có lẽ là Sư Tuyết che lại miệng loa của di động, giọng nói vẫn truyền vào trong tai cậu một cách mơ hồ: “Xin lỗi.” “Không có gì…”

Cuối cùng hắn cũng tìm được một nơi an tĩnh. Trần Lăng Tùng nghe thấy tiếng của xe cộ lao qua đường cái, tiếng còi khi có khi không.

Bọn họ lại không nói gì.

Trần Lăng Tùng nhìn chằm chằm vào cái ô bên chân, cậu quên bỏ lại ở cửa, thảm đều bị nước mưa làm ướt.

“Cậu có ổn không?”

“Lăng Tùng, tớ thật không ổn.”

Trần Lăng Tùng cảm thấy ngoài ý muốn, gần như là sau một giây cậu lên tiếng, Sư Tuyết nói ra câu trả lời ngay sau cậu, sau một khoảng trầm mặc, Trần Lăng Tùng hỏi: “Cần hỗ trợ không?” Sư Tuyết lập tức nói: “Tớ cần cậu.”

“Chỗ cũ.”

Bọn họ đồng thời cúp máy một cách ăn ý. Trần Lăng Tùng tiếp tục ngồi, cậu rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc trên bàn, cậu đốt nó, nhìn đầu lọc tỏa ra ánh sáng màu đỏ cam. Cậu không bỏ nó vào miệng, nhìn điếu thuốc cháy hết liền dập tắt. Trần Lăng Tùng đi vào phòng cởi tây trang màu đen ra, cậu mặc một cái áo sơmi màu trắng bên trong, đằng sau có hơi ẩm, hôn môi da lưng cậu một cách kín kẽ.

Thay xong một bộ đồ thoải mái, đi ra ngoài lướt mắt qua gạt tàn thuốc trên bàn. Lúc đốt điếu thuốc kia cậu lại nghĩ tới thời cấp ba, cậu trốn ở nhà vệ sinh hút thuốc xong đi ra, nhai một viên kẹo cao su, bạn học đều ra sân để học thể dục, lớp học vốn nên không có ai. Lúc cậu đi vào phòng, hắn đang ghé vào trên bàn ngủ rồi.

Sườn mặt của hắn đón ánh mặt trời, lông mi nhuộm thành màu vàng óng.

Trần Lăng Tùng quay lại sau khi đi ngang qua, hạ xuống một nụ hôn trộn lẫn mùi thuốc lá và bạc hà ở khóe môi hắn.

Trần Lăng Tùng lái xe đi, cậu tới hơi sớm, có một khoảng thời gian —— một khoảng thời gian rất dài, cậu không tới nơi này, có lẽ xuất phát từ một loại tâm lý né tránh. Cậu đi vào từ cửa tiệm, tiệm ăn rất nhỏ, lại dọn đến sạch sẽ sáng ngời, có mấy bàn là học sinh cấp ba ở gần đây, mặc đồng phục màu xanh trắng, cả đám đánh giá cậu một cách tò mò. Trần Lăng Tùng chào hỏi chủ tiệm, chủ tiệm nói đầy vui vẻ: “Rất lâu không thấy con rồi.”

Trần Lăng Tùng nhìn ông, ánh mắt trở nên nhu hòa một chút.

“Còn nhớ rõ con?”

Chủ tiệm cười ha ha, ông phân phó nhân viên chiếu cố sinh ý trong tiệm, mình thì đặt mông ngồi ở đối diện cậu. Đã nhiều năm trôi qua như thế, hiển nhiên là ông đã già rồi, đầu tóc màu hoa râm, lúc đi tới còng lưng theo thói quen, nhưng ông vừa mở miệng, giọng đàn ông sang sảng* lập tức làm cho Trần Lăng Tùng trở lại thời cấp ba.

(*中气十足 trung khí mười phần.)

Trần Lăng Tùng cười cười, chủ tiệm hỏi cậu: “Được lắm, thằng nhóc con lên đại học vẫn còn thường tới, về sau đi làm liền không thấy mặt mũi đâu nữa!”

“Con bận việc.”

“Bận thì được, bận thì được. Nhân lúc còn trẻ phải cố gắng phấn đấu, mua xe mua nhà…”

Đàn ông tuổi này luôn có một đống lời muốn nói, Trần Lăng Tùng yên lặng nghe ông nói, rất ít chen vào.

Sau khi hai người hàn huyên một lúc, chủ tiệm đột nhiên hỏi chuyện về Sư Tuyết: “Đúng rồi, tiểu Tuyết đâu? Con đều tới rồi, không có lý do gì nó không tới gặp lão già này”.

Trần Lăng Tùng hoảng hốt một chút, sau đó nói: “Cậu ấy tới ngay thôi.”

Chủ tiệm cười: “Thật tốt.” Ông đứng dậy, “Thật tốt, nhiều năm như vậy rồi hai đứa vẫn còn tốt như thế.

Tiểu Tùng à, con cứ ngồi đây.

Chú đến phòng bếp bên kia, gia hỏa kia vừa mới tới, làm việc tay chân vụng về, chú cũng không yên tâm. Lại nói đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn là tiểu Tuyết làm việc đâu ra đấy nhất, khiến chú yên tâm.”

“Cậu ấy vẫn luôn làm cho người ta yên tâm.”

Chủ tiệm cũng đi rồi, bàn chỉ còn lại một mình cậu.

Trần Lăng Tùng cúi đầu xem di động, một lúc sau, một đôi giày dừng lại bên cạnh bàn, cậu cũng không ngẩng đầu, “Cậu đến rồi.”

Sư Tuyết kéo ghế ra ngồi xuống, “Cậu tới lâu chưa?” Trần Lăng Tùng cất di động, đẩy thực đơn cho hắn, “Không lâu lắm.” Sư Tuyết không xem thực đơn, “Tớ không cần.” Nói xong gọi nhân viên tới, một cô bé mười tám mười chín tuổi chạy đến, Sư Tuyết nhìn cô, “Hai tô mì, một tô không bỏ hành cùng ngò,” hắn quay đầu nhìn về phía Trần Lăng Tùng, khóe miệng giơ lên, “Nhớ rõ bỏ nhiều dấm.

Một tô khác thì tùy tiện.”

Tuy rằng hắn đang cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, sau khi cười xong khóe miệng liền hạ xuống, mở to đôi mắt đen nhánh trên khuôn mặt trắng nõn, khẽ chớp một cái. Tính ra hai người bọn họ đã thật lâu không gặp, Sư Tuyết để tóc mái trên lông mày, cười rộ lên càng có vẻ trẻ tuổi, nói hắn là học sinh cấp ba cũng có người tin. Không, Trần Lăng Tùng tự nhắc nhở mình, lần gặp mặt trước cách tốt nghiệp cấp ba cũng không tính là quá xa.

“Lâu như vậy rồi, cậu còn nhớ rõ khẩu vị của tớ?”

Lòng bọn họ biết rõ đây là lời khách sáo, rõ ràng là dùng để đánh vỡ trầm mặc cùng xa lạ khiến người hít thở không nổi này.

Mặt mày Sư Tuyết lại cong cong, nói đầy khẩn thiết: “Tớ vẫn luôn nhớ rõ a.”

Trần Lăng Tùng trầm mặc một chút, Sư Tuyết bỗng thu lại nụ cười, “Có chuyện gì sao?” Thì ra nhân viên kia còn chưa đi. Cô gái nhỏ đứng trước mặt hắn, hai mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Sư Tuyết, sau khi bị hắn đâm thủng, mặt đỏ bừng, một bên xin lỗi, một bên ôm thực đơn rời đi.

Sư Tuyết lại quay mặt về, lộ ra nụ cười rạng rỡ với Trần Lăng Tùng, mặt mày sạch sẽ, trong thoáng chốc chồng chéo cùng với thời cấp ba. Nhưng bọng mắt hắn đen thui, hai má gầy gầy, một khuôn mặt góc cạnh xinh đẹp cũng sắc bén.

Trần Lăng Tùng nói: “Không muốn cười cũng đừng cười.”

Sư Tuyết nói: “Không cười mà nói, không chừng sẽ khóc thật khó coi.”

Lễ tang hôm nay Trần Lăng Tùng tham dự, Sư Tuyết cũng đi, nhưng thân phận có chút khác biệt, ngoại trừ ba người bọn họ đều là bạn học, người nằm dưới mộ bia kia cũng thân mật với Sư Tuyết hơn, cậu ấy là bạn trai của Sư Tuyết.

Ăn xong một bát mì không biết mùi vị gì, trong lúc đó hai người đều tự hiểu trong lòng* mà từ bỏ nói chuyện với nhau. Trần Lăng Tùng buông đũa trước, Sư Tuyết ngẩng đầu nhìn cậu, đồng thời buông đũa, hắn rút khăn giấy đưa cho Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng sửng sốt một chút, nhận từ trong tay hắn.

(*心照不宣 tâm chiếu bất tuyên.)

Sư Tuyết lau sạch quanh mép, lúc này mới rảnh rỗi quan sát tiệm ăn.

Trần Lăng Tùng nói: “Nơi này cũng không thay đổi gì lắm.”

Sư Tuyết gật đầu, cuối cùng trên mặt hắn cũng lộ ra chút ý cười thật lòng. Phía cuối của hai dãy tường thấp có dấu vết loang lổ, có nấm mốc màu đen, có dấu tay bẩn của trẻ nhỏ, còn có mấy vết xước bị cọ ra, bức tường ở gần phòng bếp bị khói đen năm này tháng nọ ám thành màu đen, ánh đèn trong bếp tối hơn ngoài tiệm, thấy được hai ba bóng người mơ hồ đang bận rộn. Sư Tuyết rất quen thuộc hoàn cảnh bên trong, hắn nhắm mắt cũng có thể nói ra phía của bếp lò, vị trí đặt của từng món đồ làm bếp, thậm chí còn nhớ lần cuối cùng hắn rửa bát ở trong phòng bếp, đặt nước rửa vào trong tủ bát.

Lúc ấy sắc trời đã tối, cũng là Trần Lăng Tùng ngồi ở trong tiệm.

“Vừa rồi chủ tiệm còn nhắc cậu với tớ, ông ấy nói cậu là người cần mẫn nhất.”

Sư Tuyết được khen, cúi đầu cười khẽ một tiếng.

Một lúc sau, ý cười nhỏ bé này cũng biến mất không thấy.

“Đi thôi.” Hắn nói.

“Không gặp mặt chủ tiệm sao?”

Sư Tuyết cúi đầu nhìn thực đơn, cầm di động quét mã QR, khuôn mặt hắn giấu vào trong bóng tối, nói: “Lần sau đi.”

Bọn họ đi ra khỏi tiệm, lập tức cảm giác được không khí rét lạnh ập vào trước mặt, mang theo ẩm ướt sau cơn mưa. Đèn ở hai bên đường cần mẫn tỏa sáng, ánh sáng màu vàng cam chìm trong bóng nước còn đọng lại. Hai người bước đi dưới ánh đèn, làm hình ảnh trong nước vỡ thành từng mảnh.

Sư Tuyết nói, “Tớ đã đi trên con đường này rất nhiều lần.”

Trần Lăng Tùng đắm chìm trong bầu không khí kỳ dị, Sư Tuyết bỗng lên tiếng, cậu liền đáp lại theo bản năng, “Tớ cũng vậy.”

“Đường đến trường là một con đường khác,” Sư Tuyết cười cười, “Cậu đi con đường này đều là làm bạn tan tầm với tớ.”

“Cậu khi còn cấp ba thật sự quá nhỏ —— tay nhỏ chân nhỏ, mùa hè cờn đỡ, mùa đông khoác áo bông lộ mặt ra ngoài, giống như một bé gái xinh đẹp. Lúc ấy cậu nói với tớ ra ngoài làm việc, thiếu chút nữa thì tớ nhảy dựng lên.”

“Thì ra cậu là đảm đương sứ giả bảo vệ hoa*.”

(*护花使者: người nam bảo vệ hoặc theo đuổi người nữ mình thích.)

“Bằng không thì sao, cậu cho rằng tớ là tới ăn mì à?”

Sư Tuyết nghiêng mặt đi cười cười, Trần Lăng Tùng không nhìn thấy mặt hắn, cũng biết hắn đang cười. Tâm tình bắt đầu thả lỏng, Trần Lăng Tùng đút hai tay vào túi, đánh giá cảnh sắc xung quanh, đây là khu vực gần trường học, một dãy nhà lầu đột ngột mọc lên từ mặt đất, ánh đèn sáng ngời trong màn đêm.

“Ngày trước không có nhiều nhà ở như thế này đi?” Trần Lăng Tùng hỏi.

“Đó đều là mấy chung cư mới xây, giá lại được nâng đến rất cao.”

“Vọng tử thành lòng, vọng nữ thành phượng*, thương thay cho tấm lòng cha mẹ khắp thiên hạ**. Ài, lúc ấy mẹ tớ cũng thuê phòng ở gần trường, bảo tớ dọn đến ở.”

(*望子成龙, 望女成凤: hy vọng con trai thành rồng, con gái thành phượng.)

(**可怜天下父母心: con cái k thể lý giải nỗi khổ trong lòng cha mẹ, thậm chí có khi hiểu lầm nỗi khổ của cha mẹ, mà cha mẹ vẫn cứ chiếu cố con cái cẩn thận tỉ mỉ một cách k ngại ngần.)

“Sau khi cậu dọn ra ký túc xá trở nên thật vắng vẻ.”

“Ngoại trừ cậu, còn có hai người khác ở a.”

Sư Tuyết lặng đi, “Đúng vậy.”

“Cậu nghĩ như vậy, bọn họ phải bị làm đau lòng chết.” Trần Lăng Tùng cười, “Nhưng không lâu sau cậu cũng dọn ra.”

Sư Tuyết nhìn dãy nhà sáng ngời kia, “Lại làm bạn cùng phòng với cậu.”

“Lúc ấy chúng ta ở cùng với Lâm Tiêu, nhớ có một lần Lâm Tiêu thất tình, tớ uống rượu cùng cậu ấy, cậu không biết uống chỉ ở bên rót, lúc sau cậu lại khuyên Lâm Tiêu đừng uống, Lâm Tiêu liền òa khóc.”

Đến hiện tại Trần Lăng Tùng nhớ tới đều buồn cười, Sư Tuyết cũng nhớ rõ đêm hè khô nóng kia, “Những thứ này đều là tớ nói với cậu, cậu và Lâm Tiêu uống say quên hết mọi chuyện, cái gì cũng không nhớ.”

Có một chuyện Sư Tuyết không nói cho Trần Lăng Tùng, hắn hỏi Lâm Tiêu vì sao khóc, Lâm Tiêu nói câu kia của hắn làm cậu ta nhớ tới người bạn gái mới chia tay của cậu ta, hắn hỏi cậu ta: “Cậu thích cô ấy như vậy sao?”

Lâm Tiêu nói: “Nói nhảm! Tớ đều cho cô ấy mật khẩu ID của GKART* rồi. Cậu chưa từng yêu đương, đương nhiên cậu không hiểu!”

(* QQ 飞车 một game đua xe trực tuyến.)

Lúc ấy hắn nói gì?

Sư Tuyết lắc đầu, không nhớ rõ.

Hắn quay đầu nói với Trần Lăng Tùng: “Tớ muốn uống bia.”.