Buông Tha - Thảo Phạm

Chương 20: Là cô có lỗi trước

“Không sao rồi... tôi đưa em về nhà.”

Giang Phong nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Uyển Vy, cố gắng trấn an cô. Ở đây, cô chắc hẳn đã phải chịu không ít khổ cực rồi, hắn không muốn cô ở chốn ngục tù này thêm một giây phút nào nữa.

Ngay khi bế Bạch Uyển Vy rời khỏi bệnh viện, ánh mắt sắc bén của Giang Phong đã liếc nhìn những kẻ đã đánh đập cô ban nãy. Động tới người của hắn, trước nay chưa từng có kết quả tốt, huống hồ là người đặc biệt như Bạch Uyển Vy. Cảm giác của hắn đối với cô, chưa từng chỉ có chiếm hữu, mà là một thứ khác lạ, đến cả hắn cũng không thể hiểu được.

...

“Em thế nào rồi ? “

Bạch Uyển Vy vẫn cứ im lặng, cô cúi gằm mặt xuống, mái tóc che đi gương mặt thiếu hụt sức sống của mình. Giang Phong thở dài, hắn cũng không muốn làm khó Bạch Uyển Vy, dù gì cô cũng cần thời gian để trở lại như trước kia.

Chỉ là hắn thực sự muốn biết ở đó cô đã phải trải qua những gì, tại sao một năm nay người của hắn không thể tìm ra cô, để cô bị người khác chà đạp như này.

Khi thay đồ cho Bạch Uyển Vy, hắn thực sự đã khiếp sợ khi nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt trên da thịt cô. Dường như không có nơi nào là bọn chúng không bỏ qua cả, cứ vết thương này lại chèn lên vết thương khác, trông đáng sợ vô cùng. Cô bị hành hạ đến thừa sống thiếu chết như thế, toàn bộ chân tay còn chút nữa là đã tàn phế rồi. Cũng may cô vẫn còn kiên cường để sống tới ngày hôm nay, cho hắn một lần nữa được gặp lại cô.

“Cô ấy đã suy dinh dưỡng rất nghiêm trọng rồi, tinh thần cũng không ổn định, ngài nên chú ý tới cô ấy nhiều hơn.”

Giang Phong nhìn về người con gái gầy rộc đang ngồi tựa lưng vào giường, nỗi uất hận lại càng tăng thêm, bàn tay siết chặt lại thành quyền. Cho dù trước đây người vứt bỏ Bạch Uyển Vy là hắn, hắn cũng không cho phép bất kì ai ức hiếp cô. Một cô gái yếu đuối như cô, làm sao có thể chịu đựng được những lần hành hạ thể xác đó hẳn một năm trời chứ.

Nghĩ tới cảnh tượng ban nãy thôi, Giang Phong đã hận không thể phanh thây những kẻ đã đánh đập Bạch Uyển Vy tàn bạo rồi. Hắn nhất định phải tìm ra kẻ đứng đằng sau chuyện này, để bắt kẻ đó phải chịu đựng gấp trăm ngàn lần nỗi đau mà cô đã phải trải qua.

Giang Phong rút điện thoại ra, gọi cho trợ lý riêng của mình: “Điều tra rõ thông tin của từng nhân viên ở bệnh viện tâm thần cho tôi, viện trưởng cũng không được bỏ qua.”

“Em yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến chúng trả giá, sẽ không để em chịu uỷ khuất đâu.”

...

“Bạch Uyển Vy đâu rồi ? Là ai đã đưa cô ta đi ?”

Như thường lệ, Hàn Tử Dương cứ cuối tuần đều đến bệnh viện tâm thần để xem tình trạng của Bạch Uyển Vy thế nào, không ngờ hôm nay trong phòng giam lại không thấy người đâu.

“Hàn thiếu, là Giang Phong... Hắn nhìn thấy cô ta bị đánh, cho nên đã đem cô ta đi rồi.”

“Một lũ vô dụng !”

Hàn Tử Dương tức đến điên người, anh ngay lập tức đá một cước vào bụng kẻ vô dụng trước mắt mình. Suốt một năm nay, anh đã tốn bao nhiêu nhân lực để che đậy sự tồn tại của Bạch Uyển Vy, vậy mà cuối cùng mấy tên ngu ngốc này lại để cô trốn thoát.

Mỗi lần nhìn cô bị đánh đập, bị đem ra làm con chuột bạch để làm thí nghiệm, tâm trí Hàn Tử Dương lại thoải mái vô cùng. Giờ đây, không còn được chứng kiến cảnh đó nữa, anh thực sự cảm thấy khó chịu, không cam lòng. Bạch Uyển Vy đã từng tổn thương anh, tại sao anh không thể tổn thương cô ? Là cô có lỗi với anh trước.

Anh đã từng vì cô mà suýt nữa bỏ qua cơ hội được ra nước ngoài du học, vậy mà cô lại thằng thừng ném nhẫn đôi của hai người đi, nói rằng cô muốn kết hôn với một người giàu có, ở bên anh, cô chỉ có thể sống trong nghèo khổ. Thế nhưng, anh vẫn không tin cô buông được tình cảm của hai người, vậy nên anh vẫn luôn nhớ về cô, nỗ lực vì cô.

Cho đến khi biết được cô là tình nhân của Giang Phong, anh mới hiểu được Bạch Uyển Vy vốn dĩ không xứng đáng với tình yêu của anh. Anh muốn trả thù cô, muốn giày vò cô, để cô sống không bằng chết.

Một năm trước...

“Tử Dương... em xin anh... anh cho em ra khỏi đây đi... “

Bạch Uyển Vy quỳ xuống, khản giọng cầu xin Hàn Tử Dương. Xung quanh nơi này đều là ác quỷ, bóng tối vô tận bao trùm, cô thực sự không thể sống được, cô sẽ phát điên mất. Tuy nhiên, Hàn Tử Dương lại không chút mảy may thương xót nào đối với Bạch Uyển Vy, tình yêu của anh đã cạn kiệt. Anh dẫm mạnh lên bàn tay đã trầy xước của cô, nghiến răng nghiến lợi mà nói.

“Bạch Uyển Vy... tất cả là do cô... Tôi yêu cô như vậy, cô lại phản bội tôi...”