Búp Bê Của Vampire (Tôi Yêu Em Búp Bê Bé Nhỏ)

Chương 37

Cậu ta vẫn chưa tỉnh sao?

_ Có đúng là cậu ta đang mang trong mình con của Chúa tể không?

_ Chúa tể không giận cậu ta sao? Dám đốt lâu đài như vậy...

_ Giận thì có giận, nhưng mà yêu thì vẫn yêu chứ!

_ Ưm...

Tiếng rên rỉ khẽ thoát ra từ đôi môi đỏ mọng khiến những Vampire bảo mẫu đang xầm xì bàn tán kia lập tức im bặt. Họ chăm chú nhìn con người đang nằm trở mình trên giường lần nữa, sau đấy thì đùn đẩy nhau ra khỏi phòng. Lúc đôi mắt Jaejoong mơ màng mở ra, những Vampire bảo mẫu đó đã đi hết, chỉ còn mình cậu trong phòng. Jaejoong chậm rãi ngồi dậy, cầm lấy cái chăn cuộn cuộn lại rồi ôm vào lòng, cứ thế khoanh chân đảo mắt nhìn khắp phòng, miên man suy nghĩ.

_ Cuối cùng vẫn trở về đây...

Hiện tại cậu đang ngồi trong căn phòng quen thuộc ngày nào, nơi Jaejoong ở từ những ngày đầu tiên bị bắt đến lâu đài. Xem nào, kế hoạch chạy trốn có thể nói là thành công mỹ mãn, nhà đã về được rồi, ba mẹ cũng đã gặp rồi, mỗi tội trở lại nhanh quá. Ở chưa đầy hai ngày đã bị xách cổ mang về lâu đài, Jaejoong chán nản ngã phịch xuống giường, đưa chăn lên miệng cắn. Liều mạng suýt chết mà chả thu được kết quả gì như vậy sao? Quá đáng, ít nhất cũng phải để cậu ở lại với gia đình thêm chút nữa chứ, ông trời thật bất công!

Cạch ~

_ JAEJOONG! – Hankyung vừa mở cửa ra đã thấy hình ảnh một người nào đó đang nằm co quắp gặm gặm cái chăn thì vội kêu toáng lên.

_ Sao? - Cậu ngơ ngác nhìn về phía cửa.

_ Cậu...cậu... - Gương mặt của Hankyung hiện rõ biểu tình khủng bố - Từ nay về sau làm ơn đừng đưa bất cứ thứ gì linh tinh lên miệng được không?

_ Ờ... - Jaejoong ậm ừ trả lời, cũng không để ý lắm đến phản ứng thái quá của Hankyung. Thuận miệng đưa lên cắn chút thôi mà...

_ Hừm...thế này sao qua nổi gần năm trời mang thai đây...

Hankyung lắc lắc đầu, đoạn ngồi xuống đưa cho Jaejoong một chai nước nhỏ, có cả ống hút cắm ở đó nữa.

Sụt sụt ~ Jaejoong ngoan ngoãn đón lấy, lặng lẽ hút hút.

_ Đó là thuốc dưỡng thai, từ giờ cậu sẽ phải uống nhiều đó... - Hankyung vỗ vai Jaejoong cười nói.

Sụt sụt ~ Cậu không hề trả lời, hai mắt dán chặt vào chai nước, chăm chú hút hút.

_ Nên tránh vận động mạnh, ăn uống cũng phải cẩn thận, có em bé nên cần chú ý hơn trước nhiều lắm... - Mỗi một câu nói ra đều có ý tứ rất rõ ràng, ám chỉ ai đó đang có cái gì đó.

Sụt sụt ~ Mà ai đó lại cứ mãi im lặng, chuyên tâm hút hút.

_ Thôi được rồi... - Hankyung không nhịn nổi bật cười, đoạn đưa tay giật lấy cái chai đã hết sạch nước từ đời nào cậu đang cầm - Cậu có thể đợi đến lúc bụng cậu phình lên mới chấp nhận cũng được...

_ Hankyung à... - Đến lúc này Jaejoong mới ngẩng đầu lên, run run mở miệng – Làm ơn nói với tôi, đó chỉ là một trong những lý do mấy người bịa ra để lừa ba mẹ tôi đi!

_ Tôi không thể! – Hankyung dứt khoát lắc đầu – Tôi là người tốt, người tốt không nói dối!

_... - Jaejoong cắn môi nhìn chằm chằm vào bụng mình.

_ Ở đó thực sự có một bé con đang hình thành... - Hankyung biết cậu đang cố vượt qua cú sốc ấy, nên cũng chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ -...tôi đã nói rồi, nếu giờ chưa thể chấp nhận thì cứ bơ nó đi, đợi vài tháng nữa bắt đầu để ý tới cũng được...

_ KHÔNG THẾ NÀO! TÔI SẼ THÀNH QUÁI VẬT MẤT!

Jaejoong đột nhiên gào toáng lên. Trời đất ơi, cậu là con trai, cậu là đàn ông, cậu là giống đực! Và cậu không những bị một tên con trai khác đè lên, còn bị hắn lưu lại hậu quả như thế này đây!

_ Bình tĩnh, cẩn thận động thai... - Hankyung vội vàng vuốt lưng cho Jaejoong.

_ Tôi sẽ đi tìm tên đáng chết đó!

Cậu gầm lên, nhảy bịch một cái xuống giường, trong lòng quyết tâm tìm kẻ đã gieo họa mắng cho một trận. Nếu có thể đánh vài cái thì tốt hơn, nhưng chắc là khó lòng thực hiện được.

_ Ấy ấy, động thai giờ... - Hankyung hấp tấp chạy theo, vuốt vuốt lưng.

_ ANH TRÁNH RA! – Jaejoong vung tay đẩy Hankyung – KHÔNG PHẢI ANH CÓ NÊN ANH MỚI NHƯ THẾ CHỨ GÌ!

_ Này này, tôi muốn có còn không được ấy chứ! – Hankyung bặm môi đứng lên chắn trước cậu, khoanh tay trước ngực nói.

_ VẬY TÔI NHƯỜNG ĐẤY!

Cậu sắp phát điên lên đây, thà rằng cứ nghĩ mình ăn linh tinh rồi bụng dạ ọt ẹt còn dễ chịu hơn. Ngày trước thỉnh thoảng bà Kim có nhồi nhét vào đầu hai cậu quý tử vài câu kiểu như “Umma mang nặng đẻ đau chúng mày chín tháng mười ngày khổ cực lắm”, rồi thì “Lúc bị đạp đau gần chết...”, Jaejoong khi ấy vừa nghe vừa cười sằng sặc, thầm nghĩ làm con gái thật khổ. Không ngờ đến giờ cậu dù chẳng phải con gái cũng lâm vào bể khổ như vậy. Tất cả chỉ vì cậu là người tình của Chúa tể Vampire hả? Cái tên kia, giỏi cái gì không giỏi, tài cái gì không tài, lại có khả năng làm ra thể loại này...

_ Hừm! – Anh quắc mắt lên, nghiêm túc nhìn Jaejoong - Cậu biết Chúa tể đã phải làm gì mới có thể đưa cậu về lâu đài không?

_ Làm gì? – Jaejoong ngẩn người thắc mắc, lúc đó cậu vừa đau vừa sốc nên trực tiếp ngất xỉu, đến lúc tỉnh lại đã thấy mình ở đây rồi.

_ Một việc mà cậu sẽ không bao giờ ngờ được... - Hankyung nheo mắt hồi tưởng lại, đến giờ còn chưa hết bàng hoàng.

_ Hắn...hắn làm sao? – Thái độ của anh bất chợt làm Jaejoong rùng mình, đừng nói là...Yunho đã làm gì gia đình của cậu nhá!

_ Chúa tể đã quỳ xuống, xin hai bác cho ngài đem cậu đi.

_ Quỳ? – Trong lòng Jaejoong vì một từ đơn giản đó mà chấn động mạnh, hô hấp trở nên khó khăn. Hắn...quỳ?

_ Là quỳ gối trước con người đó! Trước những kẻ Chúa tể luôn chỉ coi là đồ ăn và thứ để tiêu khiển...

_ Yunho... - Chóp mũi tự dưng cay cay, hốc mắt theo đó cũng nóng dần lên. Hắn kiêu ngạo là thế, lạnh lùng là thế...

_ Chúa tể làm vậy, không chỉ vì cậu... - Hankyung lại chậm rãi nói -...Mà còn vì đứa bé của hai người...

_...? - Jaejoong mờ mịt nhìn anh.

_ Lúc đó cậu bị động thai, tuy có uống thuốc nhưng vẫn chưa hẳn an toàn...

Nói đến đây Hankyung cũng nghẹn lời, khi ấy ông bà Kim đã mềm lòng rồi, chỉ cần Chúa tể nán lại thuyết phục thêm chút nữa thôi là xong. Nhưng ngài vì quá sốt ruột cho người thương đang ngất trong lòng cùng đứa bé bị ảnh hưởng sau cú ngã nọ, nên đã chọn phương pháp nhanh gọn và dứt khoát nhất. Nếu Hankyung là ông bà Kim, thấy vị Chúa tể kiêu hãnh đó sẵn sàng quỳ gối xin cưới con mình như vậy, chắc chắn sẽ không chút do dự mà đồng ý. Chúa tể quỳ gối, không chỉ vì tình yêu dành cho Jaejoong, mà còn vì tình yêu ngài dành cho bé con của hai người.

_ Chuyện này... - Jaejoong nghẹn ngào bặm môi.

_ Chúa tể rất coi trọng đứa bé, cậu nói xem, nếu biết cậu có phản ứng như vậy, ngài sẽ nghĩ gì?

_ Tôi...

_ Chúa tể đang trong sảnh chính giải quyết một số việc, hãy đứng bên ngoài chờ ngài... - Hankyung vừa nói vừa vỗ vai Jaejoong, rồi nhân lúc cậu ngẩn người đã vội quay đầu đi mất.

_ Yunho...Yunho ah...

Đâu đó vang lên tiếng bước chân vội vã cùng tiếng gọi người thương đầy hạnh phúc...

...

_ CHUYỆN GÌ THẾ NÀY?

Lúc Junsu về phòng đã thấy bốn năm Vampire thuộc hạ vây quanh túm lấy Yoochun, mà gã lại đang vùng vẫy gào thét muốn thoát ra.

_ Dã Vương, tên Hunter này muốn bỏ trốn! - Một Vampire nhanh nhẹn giải thích - Bọn thuộc hạ bắt gặp hắn lén lút bế theo đứa trẻ này định bay ra khỏi lâu đài!

_ Hừm... - Junsu nhíu mày nhìn đứa trẻ đang ngơ ngác đứng ôm chân gã, đoạn phất tay ra lệnh – Các ngươi lui hết ra đi...

_ Vâng... - Vampire thuộc hạ nhanh chóng biến mất, nó tức giận liếc nhìn gã một cái rồi tiến lên đi lướt qua mặt gã.

_ Để bọn ta đi!

Âm thanh trầm trầm từ phía sau vang lên khiến Junsu không thể bước thêm được nữa, chỉ còn cách phẫn nộ quay đầu nhìn.

_ Đây không phải là nơi dành cho Hunter, ngươi biết rõ điều đó...

Gã nhìn nó cười khổ, ngày trước gã lúc nào cũng chém giết Vampire, bây giờ lại chỉ có thể ngồi nhìn cả đống kẻ thù lượn đi lượn lại trước mặt, bảo gã sao có thể chịu được đây.

_ Ngươi...không được đi! – Junsu cố trấn áp sự xáo trộn cảm xúc trong lòng, mơ hồ nói một câu.

_ Tại sao? – Gã gằn giọng - Nếu ngươi không nói lý do mà ta đang nghĩ, đừng hòng có thể giữ ta!

Cái lý do mà Yoochun đang nói, gã chắc chắn Junsu cũng rõ.

_...

Junsu vốn muốn mở miệng, nhưng cổ họng bỗng nghẹn lại, chẳng thể nào thoát ra tiếng nào, cuối cùng chỉ bất lực nhắm mắt, không nói gì cả.

_ Ngươi im lặng? Ngươi không muốn giữ ta lại nữa sao? Junsu!

Yoochun hỏi dồn dập, gã biết nó đã có tình cảm với gã, nhưng làm sao để nó có thể thừa nhận đây? Vampire thì sao, Hunter thì sao. Yoochun không rõ mình có thể ở cùng Vampire khác được mấy ngày, nhưng nếu là Junsu, gã chắc chắn ở bên nó cả đời cũng không chán!

_ Cút... - Junsu đột nhiên bật ra một từ.

_ Sao cơ? – Yoochun sững sờ hỏi lại.

_ Vậy ngươi cút đi!

Nó quay mặt lại, dùng sức đẩy một cái làm gã ngã dúi xuống mặt đất. Donghae thấy Junsu nổi điên lên thì sợ hãi nhảy ra một góc trốn, chỉ thò mặt ra len lén nhìn.

_ Junsu!

_ MUỐN ĐI THÌ CỨ ĐI ĐI, TA KHÔNG CẦN, TA KHÔNG MUỐN GIỮ AI LẠI HẾT!

Junsu gào lên, sau đó cứ thế lao đầu vào tên Hunter đang lồm cồm bò dậy khiến gã ngã chổng vó lần nữa, rồi thì cắm đầu chạy mất hút.

_ Ya! – Yoochun hét rống lên, tính đuổi theo nhưng lại thôi. Gã đứng suy nghĩ một lúc, chậm rãi thở dài, đoạn vươn tay về phía Donghae, mỉm cười nói – Chúng ta đi thôi!

_ Không có hyung ấy sao?

Nhóc lấm lét nhìn theo hướng Junsu vừa chạy. Yoochun không đáp, chỉ lặng lẽ đến bên Donghae, dắt tay nhóc đi, trên môi xuất hiện một nụ cười khó hiểu...

...

_ Đi mà, từ giờ hyung sẽ ngoan ngoãn đọc truyện kinh dị cho mấy nhóc nghe, hyung sẽ không kéo tai véo má đứa nào nữa, hết giận hyung nha, nha nha ~ ~ ~

Lúc này đây ở giữa vườn, có một thanh niên to xác đang ngồi làm mặt cún con với đám trẻ con lít nhít đứng xung quanh mình. Tiếc rằng vẻ mặt tội nghiệp đó lại dùng không đúng đối tượng, thành ra chẳng có chút tác dụng nào hết, đám trẻ vẫn như cũ ịn mặt giận dỗi.

_ Jae hyung là người xấu! - Một trong những đứa trẻ trề môi về phía cậu, lừa gạt con nít chỉ có người xấu thôi.

_ Không có! – Jaejoong vội xua tay – Hyung là người tốt bị người xấu dụ dỗ! Changmin là người xấu, nó dụ dỗ hyung!

_ Changmin hyung? – Đám trẻ quay ra nhìn nhau, sau đó đồng loạt gật gù, đúng đúng, so với Jae hyung thì Min hyung giống người xấu hơn.

_ Mấy đứa hiểu được thì tốt rồi...

Jaejoong vừa tít mắt cười vừa lè lưỡi thích thú, trẻ con thật là ngây thơ, dỗ ngọt vài câu vậy mà đã hết xị mặt ngay rồi. Thằng nhóc Changmin đó bị nói xấu sau lưng là đáng đời, chính nó rủ rê cậu vào kế hoạch chạy trốn này đấy thôi. Xem đấy, ban nãy lúc cậu vừa đến lũ trẻ còn hùa nhau hắt hủi cậu, không cho cậu chơi cùng kia kìa. Mà khi đó Jaejoong vừa mới bị mấy Vampire canh cửa sảnh chính đuổi ra không cho đứng ngoài ngóng chồng nữa chứ. Một lúc bị cả Vampire lớn lẫn Vampire bé xua đuổi nên Jaejoong đau lòng lắm, cũng tại kế hoạch của Changmin hết, giờ trong lâu đài này Vampire đều giận cậu cả rồi. Changmin lúc này hẳn là đang ở nhà vui vẻ đánh chén cái gì đó, nhắc đến mới thấy nhớ, cậu đi cũng chưa chia tay gì với nó hết. Thì Jaejoong vì có người xin cưới nên mới về đây, còn Changmin thì giờ gần như là chẳng còn liên quan gì đến toà lâu đài này nữa. Anh em lại xa nhau rồi...

_ Jae hyung àh ~ - Dòng suy nghĩ đột nhiên bị cắt đứt, cậu vội ngẩng đầu lên nhìn đứa trẻ vừa lên tiếng – Có phải hyung sắp có em bé không?

_ Sao cơ? - Mặt Jaejoong nhanh chóng đỏ lên – Đâu có! Em nghe ai nói vậy?

_ Huyết Vương đã đi nói với toàn thể mọi người thế mà... - Yesung cau mày nói, đám trẻ lũ lượt gật đầu tán thành.

_ Tên đó...tên đó nói bậy... - Jaejoong thực sự muốn kiếm một cái lỗ để chui ngay vào, chuyện này thực sự chả vẻ vang gì cả!

_ Ai nói bậy? – Sau lưng bỗng truyền đến âm thanh trầm thấp đáng sợ, Jaejoong vội giật mình quay ra nhìn.

_ A...Chúa tể, Chúa tể, Chúa tể đến đấy... - Đám trẻ vừa thấy hắn thì nháo nhào hét ầm lên, sau đó thích chí đâm đầu tứ hướng chạy mất hút.

_ Hơ...! – Thái độ gì thế này? Jaejoong giật giật khoé miệng nhìn theo.

_ Ngươi bảo Heechul nói bậy cái gì?

Lúc này chỉ còn hắn với cậu, Jaejoong thấy hắn hỏi với khuôn mặt lạnh tanh thì hơi chột dạ, rụt cổ lắc đầu.

Không muốn nói thì thôi, dù sao nãy giờ cũng nghe hết rồi, hắn nhanh chóng xoay người bước đi.

_ A...Yunho...

Jaejoong vô cùng bất ngờ trước thái độ của hắn đối với mình. Cậu cứ nghĩ...sau khi hỏi cưới cậu xong, hắn phải nồng nhiệt đến độ cậu không thở nổi mới đúng chứ!

_... - Hắn vẫn không quay đầu nhìn lại, im lặng bước nhanh.

_ Này... - Jaejoong vội vã chạy theo, lúng túng không biết nên mở miệng nói gì. Quá đáng, là ngươi đem ta về làm phu nhân mà!

_ Chúa tể!

Hai Vampire canh cửa kính cẩn cúi đầu chào khi thấy hắn đi đến, rồi chưa cần hắn ra lệnh đã nhanh nhẹn mở cái cửa đồ sộ phía trước ra.

Là căn phòng chứa quan tài vàng! Jaejoong hít một hơi thật sâu, sau đó lại loẹt quẹt bám đuôi hắn chạy vào. Hai Vampire thuộc hạ đánh mắt nhìn nhau, đây là căn phòng mà ngay cả Huyết Vương cũng phải hạn chế vào, bây giờ một con người lại thản nhiên vào như thế...Thôi thì cứ nhắm mắt làm ngơ, cậu là ai chứ? Phu nhân tương lai của Chúa tể đấy!

Kẹtttt

Hai cánh cửa to đùng chậm rãi khép lại, Jaejoong nuốt nước bọt một cái, quay đầu nhìn hắn. Kẻ mà lúc này vẫn không thèm chú ý đến cậu, lặng lẽ đến gần quan tài vàng.

_ Này, sao lại lạnh lùng vậy... - Jaejoong vừa tiến đến gần hắn vừa hỏi -...ngươi...hèm...anh đang giận em cái gì sao?

Quan hệ thay đổi, xưng hô cũng phải tình cảm hơn chút.

Câu trả lời của hắn là tiếp tục lơ cậu đi, nhảy lên ngồi vào trong quan tài, nhanh chóng hạ nắp.

_ Khoan đã...ÁI DA!

Mắt thấy cái nắp vàng choé hạ nhanh xuống, Jaejoong không nghĩ ngợi nhiều chìa tay ra ngăn cản. Kết quả, mười ngón tay tội nghiệp của cậu bị cái thứ nặng trịch đó đè lên không thương tiếc.

RẦM!

Ngay lập tức cái nắp quan tài bị người ngồi bên trong hất thẳng xuống đất, hắn vội túm lấy hai tay cậu đưa lên xem xét.

_ Đau lắm... - Jaejoong sụt sịt ăn vạ, làm gì mà nặng như thế chứ, đau muốn đứt lìa ngón tay luôn.

_ Không sao... - Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên những vệt đỏ lằn trên ngón tay cậu, xót xa xoa xoa nắn nắn hai bàn tay nhỏ bé.

Jaejoong nghẹn ngào mấy giây mới phát hiện ra thái độ của hắn đã thay đổi, vội vàng chớp thời cơ mà nhảy vào trong quan tài ngồi cùng hắn.

_ Hết đau chưa? - Hắn thấy vậy cũng không ngăn cản, còn giúp cậu điều chỉnh tư thế thoải mái.

_ Chưa hết... - Jaejoong lắc đầu, đôi mắt rưng rưng tội nghiệp nhìn hắn.

_ Đừng nghĩ làm như vậy ta sẽ hết giận! - Hắn mặc dù vẫn nắm tay cậu xoa bóp, nhưng lại làm vẻ mặt đáng sợ nhìn cậu.

_ A... - Cậu thở dài – Em biết anh đang giận em mà...

Giận thì giận mà yêu thì cứ yêu, câu này lúc cậu mơ màng ngủ đã có ai đó nói thế...Jaejoong trong lòng thầm gật đầu, nói hay lắm.

_ Biết vì cái gì không? - Hắn hỏi.

_ Biết... - Cậu ngoan ngoãn gật đầu – Vì em đốt lâu đài bỏ trốn...

_... - Hắn nheo mắt lại, ý bảo cậu nói tiếp.

_ Còn nữa sao? – Jaejoong cắn môi suy nghĩ - Thế...thế có phải là vì...để cưới được em, anh đã phải quỳ trước ba mẹ em không?

Trong nháy mắt khuôn mặt hắn tối sầm lại, Jaejoong vội hô to.

_ Là Hankyung kể đấy!

Hắn lập tức quyết định, sẽ tách Heechul và Hankyung ra trong vòng một tuần, can tội bép xép.

_ Đây... - Hắn đưa tay xuống đặt lên bụng cậu -...là vì cái này, em không muốn nó.

_ Hả? Sao...sao anh... - Cậu lúng túng hỏi lại, nhìn vẻ mặt ngày càng đáng sợ của hắn thì bắt đầu lắp bắp – Thì...thì...em là con trai...con trai không thể có em bé...

_ Riêng em thì có thể... - Bởi vì em là người tình của ta.

_ Ờm... - Cậu khẽ nhăn mặt, chuyện này khó chấp nhận quá.

_ Em không muốn có con với ta sao?

Hắn biết đối với loài người con trai với con trai không thể sinh con, nhưng mà thế thì cậu càng phải cảm thấy may mắn vì tình yêu của họ có thể có một kết tinh chứ.

_ Không... - Đương nhiên Jaejoong muốn, cậu rất thích trẻ con, mà nếu là con của hắn và cậu thì còn tuyệt nữa – Nhưng...em nghĩ...anh là Vampire...nhẽ ra...anh phải là người có chứ...

Ý Jaejoong là, thể lực của hắn tốt hơn, tinh thần cũng ổn định hơn, không phải nếu hắn là người có em bé sẽ hay hơn sao. Tiếc rằng cậu đã quên, để có thể có em bé, hai người sẽ phải làm sự tình gì...

_ Cái gì? - Giọng hắn trầm đến độ rùng rợn, mắt nhìn chằm chằm như thể muốn đục lỗ trên người cậu.

_ Thì...thì... - Jaejoong khẽ run lên, cậu vừa nói sai chỗ nào sao?

Soạt!

_ Au!

Jaejoong kêu lên khi thấy lưng mình đột ngột va vào thành quan tài, đầu óc chao đảo một hồi, đến lúc định thần lại đã thấy mình đang ngồi dựa lưng vào quan tài, còn hắn thì áp sát vào cậu.

_ Ta vốn đã định phạt em vì tội bỏ trốn, bằng cách không để ý đến em một thời gian... - Jaejoong nghe đến đấy thì bĩu môi, đó là cách giận dỗi của con nít!

_ Nhưng giờ xem ra phải phạt thêm cả chuyện của đứa bé nữa...

_ Em đã làm gì? – Jaejoong ngay lập tức rống lên kháng nghị.

_ Em không muốn nó. - Hắn lạnh lùng nhắc lại.

_ Em không nói thế, em bảo nếu là anh có sẽ tốt hơn!

_ Vậy nghĩa là không muốn! - Hắn kết luận.

_ Anh vô lý quá, em cũng yêu nó đấy chứ!

Đúng là bên cạnh sự hoảng hốt về đứa bé đang hình thành trong bụng mình, Jaejoong cũng cảm thấy hạnh phúc lắm. Tạm thời bỏ qua thời gian khổ sở mang cái bụng nặng chịch to kềnh, chỉ cần nghĩ đến lúc bé con sinh ra thôi đã thấy tuyệt lắm rồi.

_ Vô lý? - Hắn nhíu mày, chợt nhận ra sau nhiều ngày không gặp, cậu thực sự đã to gan hơn rất nhiều – Không được bướng!

_ Nhưng em không sai... - Jaejoong vẫn cãi cố, cậu không thể bị oan như thế được. Hắn nghiến răng tức giận, bàn tay đang đặt trên bụng Jaejoong đột nhiên phát ra bá khí mạnh mẽ.

_ Yunho, anh đang làm gì vậy? - Jaejoong hốt hoảng hô to.

_ Bảo vệ con!

_ Cái gì, sao phải...á, anh muốn gì? - Hắn tiến gần tới, nhằm vào đôi môi cậu bắt đầu tấn công.

_ Dạy vợ!

M.n ơi từ h truyện ra sẻ khá chậm vì mik bận ôn thi thông cảm nha