Xuân Phi ôm tập vở đứng ở cầu thang, giương mắt nhìn Hạ
Sâm Triệt với nụ cười như nắng xuân và cô bạn vừa nói vừa cầm cây lau
nhà đi đến trước mặt. Chiếc áo sơ mi đồng phục màu trắng trên người anh
sáng đến chói mắt, càng tô thêm vẻ đẹp trai của anh.Chiếc áo mở hai cúc đến ngực, vị trí khiến người ta suy nghĩ xa vời.Lại
thế rồi, xem mày kìa, đúng là không biết xấu hổ. Xuân Phi tự chửi
mình.Cô đang định cúi đầu bước qua, giống như người tàng hình nhưng lại
nghe thấy có người hét to sau lưng:- An Dương Xuân Phi, trời ơi, may mà cậu vẫn chưa vào văn phòng, cuối cùng thì mình cũng chép xong bài tập về nhà rồi.Xuân Phi tức giận nghiến răng nghiến lợi, lúng túng đứng đó.Hạ Sâm Triệt quay sang nhìn cô, lông mày hơi chau lại, nhìn cô bằng ánh mắt rất kỳ
lạ. Xuân Phi cũng quay sang nhìn anh. Ánh mắt của họ gặp nhau giữa không trung, nhẹ nhàng chạm vào nhau, sinh ra luồng điện nhỏ.Anh khẽ gật đầu với cô, sau đó quay sang nghe bạn của mình nói.Họ đi đến chỗ rẽ của cầu thang.Cô gái nói với Hạ Sâm Triệt:- Cô gái lúc nãy tên là An Dương Xuân Phi à.Đúng là cái tên độc, cả trường chỉ có một. Hạ Sâm Triệt bất giác ngẩng đầu nhìn về phía Xuân Phi và nói:- Đúng vậy, cái tên khiến người ta có ấn tượng rất sâu sắc.Xuân Phi thấy mặt nóng ran, đi thật nhanh qua hành lang.Có lẽ họ đã gặp
nhau vô số lần ở hành lang này, đã đi lướt qua nhau như thế này, cô nghe thấy giọng nói của anh hoặc anh bị cô gái ôm tập vở, vừa đi vừa cúi đầu va vào người.- Xin lỗi.- Không có gì.Không chạm mắt nhau, không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng khi đã có chuyện xảy ra .