Cá Chép Đỡ Đạn Phản Công / Lật Mặt Thịnh Thế Bạch Liên Hoa

Chương 1: Tác Phẩm Tương Quan

Editor: Đậu Nành

Số chữ 2172 (03/01/21)

Giang Noãn lúc bé sống như một công chúa nhỏ, gia đình có điều kiện, ba là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng khắp thế giới, mẹ là nghệ sĩ đàn violon tuy không quá nổi danh nhưng nhiều năm đi theo ba cô nên cũng tham gia nhiều buổi hòa nhạc quốc tế.

Trong nhà chưa bao giờ thiếu tiền, chỉ thiếu hơi ấm gia đình.

Chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều khiến cho mỗi lần gia đình Giang Noãn tụ họp đều xảy ra tranh cãi, mẹ Giang luôn thích khống chế cuộc sống của Giang Noãn khiến cho mâu thuẫn giữa hai mẹ con càng ngày càng nhiều.

Chỉ cần mẹ Giang trở về, hai mẹ con liền cãi nhau, mẹ Giang hy vọng Giang Noãn có thể trở thành nghệ sĩ dương cầm nổi danh quốc tế, Giang Noãn từ nhỏ đã cảm nhận được năng lực của bản thân đã đạt tới mức cực hạn, cái loại cực hạn này chính là dù cho cô có cố gắng nhiều như thế nào đi nữa cũng không thể tiến bộ thêm được nữa, mãi mãi không thể bước qua được ranh giới trước mặt.

Nhưng khi nghe tin ba mẹ gặp tai nạn qua đời, Giang Noãn cuối cùng cũng bước qua được ranh giới cực hạn của bản thân, mẹ đã không còn trên đời ba cũng rời bỏ cô, không còn ai thúc giục cũng như dạy dỗ cô luyện tập, Giang Noãn không bướng bỉnh như lúc xưa nữa mà ngược lại bắt đầu tự mình nỗ lực, tất cả cố gắng chỉ hy vọng có một ngày đạt được thành công mà ba mẹ đã trông chờ ở cô, cũng như hy vọng có thể hoàn thành được di nguyện của ba mẹ.

Đáng tiếc, đến tận lúc chết Giang Noãn cũng không thể hoàn thành được tâm niệm này.

Không sai, Giang Noãn đã chết rồi, sau khi bị tai nạn xe khiến toàn thân bị liệt, đau khổ trên giường bệnh suốt 3 năm trời, cuối cùng chịu không nổi chết trên giường bệnh.

Một người đang bình thường đột nhiên cả người vô lực chỉ có thể điều khiển mỗi cái đầu, ba năm đó đối với Giang Noãn giống như cơn ác mộng không bao giờ muốn nhớ lại.

Chính vì thế thời điểm Giang Noãn chết đi, ngoại trừ một chút không cam lòng xẹt qua, phần lớn đều là cảm giác được giải thoát.

Bây giờ Giang Noãn phát hiện bản thân đang ở trạng thái linh hồn cũng không hề thấy sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị, chơi rất vui, một người đã không muốn sống như Giang Noãn, có thể dùng trạng thái linh hồn sinh hoạt tiếp mà nói không có gì tuyệt hơn.

Sau khi hệ thống 404 tìm đến, trải qua 3 tiếng tìm hiểu về cuộc đời của Giang Noãn, cuối cùng nó cũng không nhịn mà phải lên tiếng trò chuyện:

"Ký chủ chết cũng thảm thật nha!"

Trong đầu Giang Noãn bỗng xuất hiện tiếng máy móc lải nhải, nhưng Giang Noãn lại không thèm để ý, cô ngắm nghĩa bộ móng màu tím của mình bình tĩnh đáp lời:

"...!Chị đây thấy cũng khá tốt, không tới nỗi nào."

"Quao, vậy mà còn bảo là khá tốt hả...? Lúc ký chủ gặp tai nạn xe tôi định kéo ký chủ đến đây ngay, nhưng mà ký chủ lại không chết, đáng tiếc thật đó." Âm thanh của 404 chứa đầy tiếc nuối, dù sao nó lãng phí 3 năm chờ đợi ký chủ của nó mà.

Mỗi ngày đều đợi Giang Noãn chết, đợi mãi đợi mãi cho đến tận bây giờ luôn.

Giang Noãn yên lặng nhìn hệ thống 404 giễu cợt nói: "Sống lâu hơn ba năm cũng chả có ích thêm được gì cả...!"

Đáng tiếc, trời sinh hệ thống 404 là một đứa ngốc, nó nghe cũng không hiểu ngược lại khách khí nói: "Bây giờ thì ổn rồi nha! Tăng tăng tăng tằng, chỗ tôi có nhiệm vụ này thú vị lắm luôn."

"Ngại quá, chị đây không có hứng thú, không muốn làm." Giang Noãn cuối đầu ngắm nghía cặp chân trong suốt của mình, vẫn là trạng thái linh hồn chơi vui hơn...!

Hệ thống 404 lập tức thấy choáng váng, nó lớn đến như vậy rồi nhưng chưa từng gặp qua người nào đến một tí xíu mong muốn sống cũng không có như Giang Noãn.

Thật sự lần đầu được mở mang tầm mắt, nhưng hệ thống 404 vẫn chân chó đi năn nỉ: "Ký chủ à..."

Giang Noãn vẫy vẫy tay nói: "Làm người mệt lên mệt xuống, vất vả lắm mới được giải thoát, chị đây không muốn sống thêm nữa đâu."

Hệ thống 404 mở hiệu ứng lập tức hai hàng nước mắt chảy ròng ròng xuống: "Chị hai à không phải chứ, chị không muốn sống vậy sao không chết sớm hơn một chút chứ...?" Tôi đây cũng đau khổ chờ đợi tận ba năm nha.

"Chị đây bảo không muốn sống thêm thôi chứ có bảo là muốn chết sớm đâu?" Giang Noãn ngáp một cái rõ dài, uể oải nói: "Sinh mệnh này là của chị, ông trời cho chị sống thêm ba năm thì sống thôi! Đúng rồi, khi nào chị có thể đầu thai vậy?"

"Khoan khoan khoan đã...!chị hai à bộ chị không có mong muốn gì ư?" Dù là người máy nhưng hệ thống 404 cũng không chịu nổi đả kích mà cà lăm, cái gì mà đầu với chả thai chứ, Giang Noãn mà đầu thai chắc nó bị chê cười cho muối mặt.

Giang Noãn chân thành suy nghĩ rồi mới đáp: "Không muốn gì cả!"

Hệ thống 404 liên tục bị Giang Noãn vả mặt liền đi vào bế tắt, nó quyết định bỏ qua thái độ bất cần đời của cô, trực tiếp đọc nhiệm vụ: "Tôi nhận được ủy thác từ một cô gái, vốn là cá chép hóa người, ký chủ biết cá chép không?"

Giang Noãn trầm mặc nghe nhưng không trả lời nó.

Hệ thống 404 cũng dần quen với điều này, nó nói tiếp: "Cá chép vốn là một con cá lương thiện, xinh đẹp và hào phóng, về sau thành người vẫn giữ được đức tính của cá chép, Bồ Tát nói với nàng sau khi sống lương thiện hết 10 kiếp người liền có thể trở thành tiên.

Ghê không, lợi hại không?"

Giang Noãn vẫn như cũ giữ nguyên bộ dạng chán chường, hệ thống 404 không được đáp lại chỉ đành ngậm ngùi nói tiếp: "Ai mà có ngờ, bản thân cá chép luôn may mắn có được cuộc sống tốt, không biết sao vừa thành người liền xui xẻo bị cướp mất số mệnh, 10 kiếp liên tục đều không được chết già."

"Cướp mất số mệnh là sao?" Giang Noãn cuối cùng cũng chịu mở miệng hỏi một câu.

.

Bạn có biết trang truyện ~ TRUМtrцy en.

m E ~

Hệ thống 404 kích động không ngừng.

Úi trời ơi xuống đây mà xem nè, ký chủ nhà nó chịu nói chuyện rồi, nó vui vẻ lập tức giải thích: "Vốn dĩ số mệnh đó là của cá chép nhưng sau đó lại thuộc về người khác, vậy chẳng phải giống như bị cướp sao.

Sau đó cá chép liên tục gặp phải chuyện không tốt."

"Ồ!" Giang Noãn gật gù hỏi: "Vậy là do xui xẻo hả?"

Hệ thống 404: "..." hình như nói vậy cũng không sai nha.

"Sau đó thì sao?" Giang Noãn nằm nghiêng trong không khí, ngáp thêm một cái rồi mới hỏi.

"Sau đó cá chép không những 10 kiếp người không thể chết già mà còn sống rất thê thảm, cho nên không được phong làm tiên nữ.

Cá chép muốn tìm người giúp mình cải thiện cuộc sống trong 10 kiếp này, cho dù không thể thành tiên nữ cũng được nhưng ít ra phải cho bạch liên hoa một bài học.

Chị hiểu không?" Hệ thống 404 giải thích.

Giang Noãn gật đầu nói: "Ồ ra là vậy...!" Câu chuyện cuộc đời cô gái cá chép này cũng thú vị lắm, Giang Noãn bay lên trên đầu tủ quần áo nằm dài ra đó hỏi: "Rồi lúc nào chị đây có thể đầu thai vậy...?" Hỏi xong cô còn nằm úp người lại đong đưa chân.

Hệ thống 404: "..." Ha ha ha, tính ra nãy giờ nó tốn công vô ích.

Sau một phút trầm mặc, hệ thống 404 khó khăn mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ ký chủ không muốn đi dạo chơi một vòng ư?"

"Không muốn." Giang Noãn dùng chân móc lên giá áo, khiến cho toàn thân đung đưa theo gió: "Làm người mệt xỉu, làm quỷ kiểu này thoải mái hơn nhiều, đã vậy còn làm người liên tục 10 thế gian, vậy chắc là mệt xỉu ngang xỉu dọc luôn quá."

Hệ thống 404 chưa từng gặp qua ký chủ nào khó chơi như Giang Noãn, nó đành nói: "Đợi xíu nha, để tôi tra thử trên mạng,...!à há, dân mạng bảo kiểu người như ký chủ gọi là chán đời? Ủa sao ký chủ lại chán đời?" Hệ thống 404 đành phải từng bước giải quyết vấn đề, nó phát hiện nếu nó không giúp tính tình của Giang Noãn trở nên tích cực thì dù điều kiện hấp dẫn ra sao cô cũng không chịu làm nhiệm vụ.

Giang Noãn cũng không làm khó nó, lưu loát trả lời đơn giản nhất có thể: "Chị đây bị liệt tận ba năm đó, đương nhiên bi quan chán đời rồi!"

"Vậy phải làm sao ký chủ mới đồng ý nhận nhiệm vụ?" Hệ thống 404 tiếp tục hỏi.

Giang Noãn y như nãy giờ, chẳng thèm suy nghĩ liền đáp: "Không thèm nhận, nhiệm vụ phiền như vậy, vừa nghe xong liền biết phải hoàn thành liên tục nhiều nhiệm vụ khác nhau, phiền phức lắm, không muốn~~" Giang Noãn nói chuyện chậm rãi nhưng mang một loại cảm giác khiến đối phương gấp gáp chịu không nổi.

Hệ thống 404: "Vậy vậy vậy...!coi như ký chủ đi du lịch đi, không hoàn thành nhiệm vụ cũng không bị phạt nha."

Giang Noãn đang treo mình trên giá áo, nhìn ra ngoài thấy đám mây trắng, đảo mắt liên tục chậm chạp đáp: "Thật ra thì nghe có vẻ...!cũng khá vui đó."

"Vui lắm nha!!!" Hệ thống 404 vừa nhảy vừa la làng trong hân hoan: "Vui nha vui nha vui nha! Rất là vui nha, nếu ký chủ đã chịu vậy chúng ta lập tức xuất phát đi!"

Giang Noãn kéo dài cổ ra, đem cái đầu rủ xuống mặt đất, sau đó quay hẳn đầu lại 180 độ nhìn lưng của mình, lại tiếp tục chậm chạp lên tiếng: "Nhưng mà nghĩ kĩ lại vẫn thấy phiền phức nhiều hơn vui...!"

Hệ thống 404 muốn khóc tràn bờ đê, nó gấp đến mức nước mắt chực chờ rơi xuống: "Không phiền một chút xíu nào hết, ký chủ muốn gì cũng được, chỉ cần chịu đi là được."

Giang Noãn liền hỏi lại: "Chị đây muốn gì cũng được?"

"Đúng vậy, muốn cái gì liền có cái đó ngay lập tức."

"Không bị xử phạt?"

"Không có không có, ai mà dám phạt cô chứ chị hai."

Giang Noãn liền đảo mắt nói: "Vậy chuẩn bị lên đường đi!"

Hệ thống 404 cảm động rơi nước mắt, khóc ròng nói: "Ký chủ thân yêu, tôi đi chuẩn bị ngay đây."

Giang Noãn duy trì bộ dạng đi thì đi không đi thì đi, gật đầu, sau đó đem cổ kéo thật dài qua tận khung sắt cửa sổ rồi quấn thành từng vòng, Giang Noãn cười to nói: "Ê nhóc 404 nhìn nè, coi chị có giống rắn không...! Chơi vui thiệt nha, ha ha ha ha..."

Hệ thống 404: "..." Ký chủ lần này có đáng tin không đây trời ạ...!

"Đúng rồi, mệnh cá chép chắc sẽ có thể chất may mắn nhỉ, vậy chị có được thừa hưởng may mắn không...?" Giang Noãn quay đầu lại hỏi.

"Chắc là được ké may mắn từ thân thể của cá chép." Hệ thống 404 tranh thủ thời gian trả lời.

Giang Noãn lại như có như không nói tiếp: "Tèo, dựa vào vận may trong 10 kiếp người của cá chép coi như hưởng xui xẻo tiếp."

Hệ thống 404 sợ hãi: "Chúng ta xuất phát nha...?"

Giang Noãn đưa mắt nhìn khắp căn phòng, nghe được văng vẳng ngoài cửa có tiếng nói non nớt của một bé trai: "Mẹ ơi, con về rồi đây, hôm nay con thi được 100 điểm lận đó mẹ."

Giang Noãn chịu không nổi nữa liền nói: "Lên đường đi!".