Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 117: Dấu giày của đàn ông

Thang máy dừng lại ở tầng 19, mấy người đang đứng ở cửa thang máy bàn tán chuyện của Sở Tầm, Tố Tâm tránh gọn vào trong góc thang máy.

"Tổng giám đốc của chúng ta chính là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hải Tinh, tiêu chuẩn Bạch Phú Mỹ, giỏi như vậy thực không cần giải thích!"

"Thiên kim tiểu thư tập đoàn Hải Tinh mà vẫn cần phải liều mình như vậy!"

"Thế mới nói, so với chúng ta đã xinh đẹp hơn, lại ưu tú hơn vậy mà người ta còn cố gắng. Chúng ta đúng là không biết phấn đấu.!"

Tuy rằng trước đó mọi người đều bàng hoàng, nhưng Tổng giám truyền kì xuất hiện trong màn ảnh, vẻ mặt nghiêm túc nói mấy câu, đã khiến cả đài truyền hình xôn xao bàn tán. Khắp nơi đều có thể nghe được hai chữ Sở Tầm này.

Từ nhà lớn đài truyền hình đi ra, cuối cùng Tố Tâm vẫn là không gọi lại cho Phó Kiến Văn.

...

Trên đường về Tố Tâm mua bánh gatô cùng hoa quả.

Vào cửa, nhìn thấy Đoàn Đoàn đã tỉnh lại, vali nhỏ hành lý của Đoàn Đoàn bày trên mặt đất mở rộng ra, đồ chơi được bày gọn gàng trên mặt đất, Đoàn Đoàn chân quỳ trên ghế, vểnh cái mông nhỏ lên, nửa người nằm nhoài trên bàn ăn, đang dùng bút màu vẽ cái gì đó.

"Đoàn Đoàn... Dì ở cùng con đâu rồi!"

Tố Tâm đem bánh gatô cùng hoa quả đặt trên tủ giày, chân mới xỏ được một chiếc dép, liền nhìn thấy trên sàn nhà là một dấu vết giày da của đàn ông.

Trái tim của cô không hiểu nhảy lên một cái, ánh mắt đảo qua phòng khách, đảo qua sân thượng thậm chí là nhà bếp, đều không có thấy Phó Kiến Văn, trái tim treo trên cổ họng mới hạ xuống.

Phó Kiến Văn nói muốn đi công tác ba ngày, hẳn là... Không thể nào ở nhà cô được.

Tố Tâm đứng ở cửa vào do dự.

"Mẹ!"

Đoàn Đoàn nghe được âm thanh, nghiêng đầu qua nhìn về phía Tố Tâm, một tay bám vào bàn ăn, chân ngắn dơ xuống đất thăm dò, khoảng cách có phần cao, động tác nguy hiểm, trượt tay hoặc chân chắc chắn sẽ bị ngã rất đau.

"Đoàn Đoàn!" Tố Tâm còn chưa kịp thay nốt chiếc giày còn lại đã vội vã chạy tới chỗ Đoàn Đoàn.

May mà Đoàn Đoàn vững vàng rơi xuống đất không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

"Dì đang ngủ ạ..." Đoàn Đoàn ngửa đầu nhìn Tố Tâm, màu vẽ nghoe nghoét hết ra bàn tay béo múp míp cùng khuôn mặt mập mạp của nhóc.

Tố Tâm mang Đoàn Đoàn đi rửa tay, rửa sạch khuôn mặt nhỏ nhắn cùng tay, lại ra vali tìm cho Đoàn Đoàn một bộ quần áo.

Quay người lại... Chỉ thấy bàn tay nhỏ của Đoàn Đoàn đã cởi xong cúc áo cuối cùng, quần áo đã cởi hết, nhóc ngoan ngoãn duỗi tay ngửa đầu đợi Tố Tâm giúp nhóc mặc quần áo.

Giúp Đoàn Đoàn đổi xong quần áo, Tố Tâm quỳ gối ngồi xổm xuống trước mặt Đoàn Đoàn, giật một tờ giấy khô lau mặt cho Đoàn Đoàn, thử thăm dò hỏi: "Hôm nay baba đến sao!"

Đoàn Đoàn hai tay đỡ ở bả vai Tố Tâm, nghiêm túc suy nghĩ một chút gật đầu: "Là chú giao hàng tới..."

Giao hàng còn tiến hẳn vào cửa nhà!

"Là dì mở cửa sao!" Tố Tâm hỏi.

Đoàn Đoàn lần nữa gật đầu, Tố Tâm mượn cơ hội giáo dục Đoàn Đoàn: "Về sau không có người lớn ở trong nhà, con nhất định không nên mở cửa cho người khác vào nhà, biết không!"

"Vâng ạ!" Đoàn Đoàn bi bô trả lời, dưới bàn tay mũm mĩm của nhóc chính là da thịt của mẹ, nhóc thật muốn giống những bạn nhỏ khác nhào vào lồng ngực mẹ, ôm lấy mẹ, nhưng lại không dám.

"Mẹ..." Đoàn Đoàn đột nhiên gọi Tố Tâm một tiếng, cúi thấp đầu nhỏ xuống, tai có phần đỏ, một bộ ngượng ngùng.