Cả Đời Chỉ Yêu Mình Em

Chương 3: Một người bạn tốt

Sau khi chia tay với Hạo Thiên, Đan Linh tự nhốt mình trong phòng cả ngày. Cô không ăn không uống khiến sắc mặt nhìn trông rất kém và tiều tụy. Nhìn bản thân phản chiếu qua chiếc gương, cô cảm thấy mình thật xấu xí, không thể gợi cảm quyến rũ như Thảo Vân.

Uyên Thu biết tin cô bạn thân vừa chia tay, liền dẹp hết lịch trình học tập để đến chỗ Đan Linh an ủi cô. Nhưng ngày nào cũng thế, Đan Linh tự thu mình vào một góc nhỏ rồi khóc lóc. Uyên Thu thật sự chán ngấy cái bộ dạng yếu đuối nhu nhược của Đan Linh. Cô kéo Linh ra khỏi phòng, cau có mặt mày bảo:

"Mày có thể dẹp cái bộ dạng yếu đuối kia được không? Nhìn mày bây giờ người không ra người, ma không ra ma!"

Đan Linh nghe vậy lại càng tự ti hơn. Cô thật sự không dám so sánh mình với nhan sắc xinh đẹp của Thảo Vân. Thảo Vân vừa xinh xắn lại biết ăn mặc sành điệu hợp thời trang, không như cô suốt ngày chỉ mặc những bộ đồ giản dị như quần jean áo thun, váy thì toàn là những bộ màu trắng dài qua đầu gối.

"Mày nói đúng. Tao bây giờ rất xấu xí, không xinh đẹp quyến rũ như chị Vân được. Bây giờ tao mới hiểu lý do vì sao anh Thiên còn yêu chị ấy nhiều như thế!" Đan Linh nói xong liền cúi mặt xuống khóc thút thít.

Nhìn bộ dạng của cô bạn thân, Uyên Thu thở dài chán nản. Trong lòng cô thầm mắng mỏ Hạo Thiên là tên cặn bã không ra gì dám làm cho cô bạn thân Đan Linh phải khóc. Nếu không phải Đan Linh ngăn Uyên Thu đi đánh chết Hạo Thiên thì có lẽ bây giờ hắn ta đang nằm viện mất rồi.

Thật ra Đan Linh không xấu xí chút nào cả. Cô ngược lại còn rất xinh đẹp, chỉ là Đan Linh không biết làm đẹp. Quen Hạo Thiên hơn một năm nhưng cô chưa bao giờ trang điểm khi đi hẹn hò với hắn. Nếu có dự tiệc quan trọng thì chỉ dám tô chút son. Nhưng dù vậy cô vẫn đẹp chỉ là nếu biết chăm sóc nhan sắc một chút, Đan Linh có thể nói làm một mỹ nhân đẹp tuyệt trần.

"Linh à, mày vốn rất xinh. Tao thấy mày thậm chí còn đẹp hơn cái bà Vân suốt ngày ăn mặc hở hang kia. Chỉ là mày chưa biết cách ăn mặc đẹp thôi, chứ mày mà lên đồ tao cá mày đẹp như tiên nữ, đến lúc đó ông Thiên chỉ có thể đi theo xách dép cho mày thôi!"

Dù Uyên Thu đang khen cô nhưng trong lòng Đan Linh lại không vui chút nào. Cô cho rằng Hạo Thiên rất yêu Thảo Vân, dù cô có đẹp như thế nào thì cũng sẽ không bao giờ lọt vào tầm mắt của hắn. Trong cuộc tình này cô chỉ mãi mãi là kẻ thua cuộc.

"Mày đừng an ủi tao. Tao biết tao sẽ không thể đẹp như chị Vân đâu!"

Uyên Thu thật sự quạu khi nghe Đan Linh nói. Cô không thể hiểu sao cô bạn của mình lại yếu nhu nhược như thế, còn tự ti nữa. Đan Linh như vậy, dù xinh đẹp thế nào thì quá yếu mềm, dễ bị đàn ông lợi dụng. Uyên Thu thật sự cảm thấy Đan Linh nên thay đổi bản thân nếu không cô nàng mãi mãi chỉ là một người sống quá lụy tình.

"Mày đừng tự ti như thế. Tao thấy mày rất xinh xắn lại còn dễ thương. Nếu mày chịu thay đổi một chút về ngoại hình, cách ăn mặc và tính tình, bảo đảm mày tốt hơn Thảo Vân gấp trăm lần!"

Đan Linh nghe những lời nói này có chút dao động. Cô ngẩng mặt lên nhìn Uyên Thu băn khoăn hỏi:

"Thật sao?"

"Đương nhiên!" Uyên Thu vừa nói vừa lấy tay lau những giọt nước mắt đọng trên khóe mi của Linh.

Cô nàng mỉm cười dịu dàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Đan Linh, nhẹ nhàng nói:

"Tao nhất định sẽ khiến mày xinh đẹp hơn bao giờ hết!"

-----------

Uyên Thu dẫn Đan Linh đến một tiệm làm tóc nổi tiếng. Đan Linh vốn rất thích nuôi tóc dài, vì nghĩ con gái tóc dài sẽ nết na thùy mị. Nhưng hôm nay Uyên Thu đã buộc cô phải cắt đi mái tóc dài đến eo lên đến ngang lưng rồi uốn xoăn sóng nước nhẹ nhàng thanh lịch.

Nhìn Đan Linh, thợ làm tóc không khỏi trầm trồ khen ngợi, "Quả là xinh đẹp tuyệt vời!"

Đan Linh nhìn mình trong gương. Cảm thấy không thể nhận ra được chính mình quá. Cô quá xinh đẹp, đẹp một cách long lanh và ngọt ngào, không còn là vẻ giản dị như lúc kia.

"Mày đẹp ghê luôn á! Nhìn như nữ thần vậy!"

Trước lời khen của Uyên Thu, Đan Linh vui vẻ mỉm cười. Mà nụ cười ấy đã thu hút rất nhiều ánh nhìn của các chàng trai trong tiệm. Thấy mọi người nhìn mình, Đan Linh ngại ngùng thu nụ cười lại. Nhưng cô đâu biết dáng vẻ lúc ấy của mình đã khiến bao chàng trai điêu đứng.

Uyên Thu khoác tay cô nàng kéo ra khỏi tiệm vì Thu biết rằng nhiều người nhìn Đan Linh như vậy khiến Linh không thoải mái.

Nhìn bầu trời trong xanh, Đan Linh cảm thấy trong lòng thật nhẹ nhõm và thoải mái, không cảm thấy đau buồn hay áp lực gì.

"Tao dẫn mày đi shopping mua đồ. Tao sẽ chọn cho mày những bộ đồ đẹp mà hợp mốt thời trang nhất. Mày nhất định sẽ trở thành một bóng hồng xinh đẹp lộng lẫy!"

"Mày nói hơi quá rồi đấy!"

"Quá gì mà quá, tao nói đúng mà!"

Đan Linh chỉ biết cười trừ trước tính cách hay cãi của Uyên Thu. Quả thật không ai cãi lại được cái miệng của cô nàng.

Hai người đi shopping hơn ba tiếng đồ hồng. Mua biết bao nhiêu bộ quần áo, Đan Linh cũng không biết mình đã thử bao nhiêu bộ đồ. Cô đi muốn gãy cả chân nhưng Uyên Thu vẫn còn hăng hái và sung sức cực kỳ.

Uyên Thu không những giúp cô chọn đồ đẹp mà còn chỉ cô bí quyết phối đồ sao cho thích hợp.

Về đến nhà, Uyên Thu liền thẳng thừng chọn những bộ đồ 'quê mùa' và 'sến súa' của Đan Linh, bảo cô nàng đem bán hoặc cho người khác.

Nhìn thấy đống quần áo trên giường, cô nàng thật sự không nỡ.

"Tao thật sự không nỡ."

"Cái gì mà không nỡ? Những bộ quần áo này không giúp mày thăng hạng nhan sắc được đâu. Mày buộc phải loại bỏ nó, đừng tiếc nuối làm chi!"

Dù cô phản kháng thế nào cũng không thể chiến thắng được sự kiên quyết của Uyên Thu.

Uyên Thu dạy Đan Linh cách trang điểm phù hợp cho gương mặt, cũng dạy cô nàng nên chăm chút bản thân nhiều hơn.

Cứ như thế mà hơn cả một ngày trôi qua. Màn đêm buông xuống, Đan Linh nhìn cô bạn Uyên Thu đang say giấc, khẽ nắm lấy tay cô nàng, thầm cám ơn ông trời vì đã đến Uyên Thu xuất hiện trong cuộc sống của cô. Những ngày tăm tối trong cuộc đời Đan Linh đều có Uyên Thu bên cạnh, an ủi động viên cô hết lần này đến lần khác. Uyên Thu chính là người vực dậy ý chí của cô, quan tâm chăm sóc cô không thua kém gì bố mẹ Đan Linh. Cô cảm thấy thật may mắn khi có một người bạn như thế!

"Thu, cám ơn mày vì tất cả!"