Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 103

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mẹ nó này, lúc anh đi ngang qua thế mà lại phát hiện ra cái nhà xưởng bỏ không kia mở cửa! Đúng là khó gặp mà.”

Lão Phí khiêng một đống máy móc từ bên ngoài đi vào, trên người bụi bẩn, cả người nồng nặc mùi dầu máy.

Nhưng tựa như anh ta cũng không để ý, hoặc là đã sớm thành thói quen. Anh ta thuận tay lấy cái khăn vắt ở trên vai lau qua loa khuôn mặt, vừa lau vừa nói to với người ở bên trong.

Đây là một căn nhà không lớn, nhìn qua có vẻ như chủ nhân của nó rất túng quẫn, ghế sofa rách nát, kiểu loại đã cực kỳ cũ và vách tưởng đã trở nên loang lổ, bong tróc.

Muốn nói có điều gì kỳ lạ, chính là chiếc bàn ở ngay giữa phòng khách. Chiếc bàn này làm từ gỗ lim cực kỳ sang quý, nhưng quy cách lại rất quái lạ. Nhìn nó trông có vẻ như quá khổ, lại nhét vào trong phòng khách bé tí tẹo, nom chẳng hợp nhau một chút nào.

Nhưng lão Phí lại tỏ ra rất hài lòng với chiếc bàn này, trước khi chạm vào cái bàn yêu quý, anh ta sẽ lau tay trên cái khăn đến mấy lần. Sau khi xong rồi lại lưu luyến đi vào phòng nhỏ của con.

Người bên trong lại một mực không trả lời anh ta.

Lão Phí hấp háy mắt, đẩy đứa con nhỏ đang chơi với một đống linh kiện máy móc hỏng hóc, nhỏ giọng hỏi: “Al, mẹ con đâu?”

Đứa bé trai tên Al có một đôi mắt màu xanh trong veo như nước, lúc bố hỏi, cậu bé nhìn bố một hổi, tựa hồ chẳng có chút phản ứng nào cả, cái gì cũng không nói, lại cúi đầu tiếp tục chơi đùa.

Đối với tình trạng của đứa bé nhà mình, lão Phí có hơi tức giận, lại mang theo chút bất đắc dĩ. Sau một lúc lâu, anh ta quăng đống đồ trong tay sang bên cạnh, lại đi vào phòng bếp: “Mẹ nó này, em đang làm gì thế? Anh gọi em em cũng không trả lời….”

“Ông đi ra ngoài cho tôi!” Chân lão Phí vừa mới bước tới cửa bếp, bên trong truyền ra tiếng quát lớn.

Sắc mặt lão Phí cứng ngắc.

“Không nghe thấy à? Tôi bảo ông đi ra ngoài, ông còn về làm cái gì?” Giọng nữ nghe đã mất kiên nhẫn, thanh âm không kìm nén được giận giữ, tựa hồ còn tức đến phát run.

Lão Phí đương nhiên cũng nghe ra, anh ta nhìn vợ của mình trong phòng bếp thật lâu, sau đó thở dài: “Allie Sera, em đừng như vậy mà. Em có thể không hiểu anh, nhưng em phải tin tưởng anh, chỉ một lần này thôi, Allie Sera….”

“Tôi tin ông cái gì? Tôi đã sớm nói với ông rồi! Tộc Noelle vốn dĩ không hề rẻ! Gia đình chúng ta mới có năm Noelle! Ba trong số đó chúng ta đã phải dùng chung rồi!” Allie Sera cầm lấy cái muôi lớn đi ra ngoài, căm giận quát tháo: “Lần đầu tiên ông trộm một Noelle đi ra ngoài đổi, tôi đã cảnh cáo ông rồi cơ mà! Rõ ràng đó không phải đồ mà chúng ta có thể chạm vào! Ông thì hay rồi, hay rồi, thừa dịp tôi không chú ý, bốn Noelle còn lại cũng bị ông đổi tất!”

“Nhưng đây là dự án của Điện hạ Brownie!” Mày lão Phí nhíu rất sâu: “Ngài ấy là Quốc Vương kế nhiệm của Ater! Đúng là lấy cả năm Noelle đi đổi là tôi không đúng, nhưng rõ ràng tôi đã mang về hơn năm mươi viên Hồn thạch phù hợp với chúng ta. Allie Sera, em có hiểu thế này có nghĩa là gì không? Với số Hồn thạch này, chúng ta có thể sử dụng được trong vòng một năm! So với năm đứa Noelle vô dụng kia thì tốt hơn nhiều! Huống chi Điện hạ Brownie cũng đã nói qua, ai cũng cấp Noelle, lấy gia đình làm đơn vị, đều sẽ có một máy cơ Hồn thạch riêng. Allie Sera, thứ đồ kia chuẩn thế nào em cũng biết mà. Sinh hoạt của chúng ta vẫn cứ như vậy, vì sao lại không liều đổi một phen chứ?!”

“Liều đổi một phen?” Allie Sera trừng mắt nhìn lão Phí, thực hiện nhiên lý do của lão Phí không thuyết phục được cô: “Đánh cuộc cái gì? Ông là lấy mạng cả nhà ra mà đổi thì có! Máy cơ Hồn thạch kia ai biết khi nào mới có! Ai biết nó có vấn đề gì hay không! Hiện tại bên Học viện xảy ra chuyện không may! Tộc Noelle trên thị trường càng ngày càng trở nên quý hiếm, đến lúc đó nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, ông bảo tôi sống thế nào! Ông bảo Al sống thế nào?!”

Bị đàn bà chỉ thẳng vào mũi mà mắng, lão Phí cảm thấy chẳng còn mặt mũi gì nữa, sắc mặt anh ta tối sầm xuống, cuối cùng nhịn không được quát ầm lên: “Cái đứa Al ngu ngốc kia, ai biết nó có sống hay không…..”

“Ông nói ai ngu ngốc?” Lời lão Phí còn chưa dứt, Allie Sera đã tức giận thở hổn hển ngắt lời anh ta: “Al là con trai tôi! Ông nói ai ngu ngốc! Tôi không cho phép ông nói con tôi như vậy….”

Lúc này tâm trạng lão Phí không tốt, hai người cứ như vậy làm ầm lên ở trong phòng bếp.

Al im lặng ngồi trong phòng từ nãy tới giờ rốt cuộc đã ngẩng đầu lên, cau mày nhìn