*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Chritian nghiêm khắc cảnh cáo Mập Mạp, vẻ mặt rất khó coi. Nếu như không phải Trần Lâm đột nhiên xuất hiện cầu xin, Chử Thư Mặc nghi cô sẽ ra lệnh cưỡng chế Mập Mạp rời khỏi cuộc thi này.
Chuyện này đã hấp dẫn rất nhiều người chú ý tới, bao gồm cả Đại sư Maca đang đứng trên đài cao kia, rõ ràng không thể làm lớn chuyện nữa mà.
Nghĩ như vậy, Chritian cúi đầu nhìn Chử Thư Mặc đứng bên chân mình, im lặng một lát rồi mới nói: “Chuyện này chúng ta kết thúc tại đây, nhưng lỗi đánh nhau đã lặp lại nhiều lần, trong nội quy tông tộc cũng là một tội lớn, tôi hy vọng sẽ không có lần sau nữa.”
Cuối cùng, Chritian trở nên vô cùng nghiêm túc: “Nếu như còn tiếp tục tái phạm, cho dù là ai, tôi cũng khiến kẻ ấy phải rời khỏi căn cứ Andrew vĩnh viễn.”
Sắc mặt Trần Lâm tái mét, nửa giây sau mới chỉnh lại cảm xúc của mình, nói những lời hứa hẹn có cánh với Chritian.
Nhưng rõ ràng Chritian không hề muốn nghe tiếp những lời hắn nói. Cô chỉ nhìn hắn một cái, rồi quay đầu đi thẳng. (MTLTH.dđlqđ)
Chritian chân trước vừa đi, Mập Mạp hãy còn đang ngoan ngoãn, lật mặt còn nhanh lật bánh tráng, hung hăng trừng mắt với Chử Thư Mặc, nghiến răng nghiến lợi hạ giọng uy hiếp: “Đồ trứng hoa ngu ngốc, mày cứ chờ đấy cho tao!”
Chử Thư Mặc còn chẳng buồn phản ứng với cậu ta, Trần Lâm một bên nhìn cũng đầy một bụng tâm sự, không có thời gian để ý đến cậu. Hắn đẩy Mập Mạp một cái, hai cậu cháu mặt mũi xám ngoét rời đi.
Thấy bọn họ đã đi hết rồi, Chử Thư Mặc mới vội vàng lại xem Búp Bê, hỏi: “Có sao không?”
Búp Bê lắc đầu, không nói chuyện, cúi đầu chuẩn bị đi vòng qua cậu. Hai tay cô nắm chặt lấy nhau, ngón tay trắng bệch, như thể đang nhẫn nại hết sức.
Chử Thư Mặc chú ý tới điểm ấy, xông lên giữ Búp Bê lại. Lúc này Mập Mạp đã đi khỏi, xung quanh Búp Bê cũng không còn vật gì cản trở nữa, nhìn qua đều là các Noelle tốp năm tốp ba đi lục đá, nhưng vẫn có mấy người vẫn còn đang nhìn hai người.
Chử Thư Mặc nghĩ nghĩ, kéo Búp Bê đến một chỗ kín đáo, ngẩng đầu lên, cau mày hỏi: “Sao vậy?”
Búp Bê lắc đầu, cúi đầu nhìn Chử Thư Mặc vẫn luôn nhìn chằm chằm mình. Sau một lúc, tựa như không nhịn nổi nữa, tay dụi dụi lên mắt, thanh âm nghẹn ngào: “Tiểu, tiểu Mặc, em nói xem, có phải chị rất vô dụng không?”
Vẻ mặt Chử Thư Mặc lộ ra hoài nghi.
“Chị, chị chỉ nhìn thấy mỗi viên tinh thạch ấy là phát ra ánh sáng.” Búp Bê dường như không chống đỡ nổi nữa, ngồi xổm xuống, tình trạng như thể hỏng mất: “Chị chỉ tìm thấy một viên, lại bị Mập Mạp đoạt mất rồi. Nếu như chị không tìm thấy viên đá nào khác, chắc chắn chị sẽ bị loại. Sao có thể giúp Mắt To báo thù chứ? Chị, chị…..”
Chử Thư Mặc dừng một chút, thấp giọng nói: “Cậu cũng không thể từ bỏ như vậy được. Không chừng cố gắng sẽ tìm thấy được viên khác phẩm chất tốt hơn thì sao?”
Búp Bê nhỏ giọng khóc thút thít, không trả lời.
“Nếu bây giờ cậu từ bỏ, Mắt To chắc chắn sẽ tức giận.” Chử Thư Mặc nhỏ giọng nói, cậu thấy bả vai Búp Bê rõ ràng dừng lại một chút.
Mặc dù như vậy, nhưng Búp Bê vẫn cứ cúi đầu, không chịu nói lời nào. (MTLTH.dđlqđ)
Chử Thư Mặc nghĩ, quyết định chừa cho Búp Bê chút không gian, vì thế xoay người rời đi.
Cậu không muốn Búp Bê dễ dàng chịu thua như vậy, muốn khuyên cô phải tiếp tục tìm kiếm. Nhưng nơi này cũng chỉ có tinh thạch ấy phát ra ánh sáng, cậu cũng không biết phải an ủi thế nào.
Cậu thậm chí còn không hiểu dụng ý của ban giám khảo khi lấy một loạt tử thạch ra để kiểm tra.
Tất cả đều là tử thạch, họ lấy cái gì ra bình phẩm đây?
Chử Thư Mặc vô thức đi đến nơi Búp Bê bị cướp mất tinh thạch, cúi đầu nhìn mọi nơi. Trong lúc vô ý nhìn thấy một hòn đá nhỏ, chính là viên đá cậu dùng để đánh Mập Mạp.
Cậu nhìn kỹ hơn, đúng là trong rương chứa đầy tử thạch. Chử Thư Mặc cũng rất rõ ràng chuyện này, cậu đi lên phía trước nhặt viên tinh thạch nhỏ kia lên.
Mắt nhìn
Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnh | | |
| Tập tin gởi kèm:...-xanh-lá-cây.6.jpg [ 169.19 KiB | Đã xem 296 lần ]...oc-bich-9-tr-usd.jpg [ 137.15 KiB | Đã xem 482 lần ] |