*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Kia chính là Noelle của Ngu Uyên?”
Cách sân đấu hình tròn lên cao khoảng mười mét có một căn phòng. Nhìn từ bên ngoài thì nó chỉ là một bức tường làm bằng kính trong suốt, nhưng nhìn từ bên trong ra thì lại rất rõ ràng.
Mà trên vách tường làm bằng thủy tinh kia lại xuất hiện rất nhiều màn hình điện tử ba chiều đang lần lượt thay đổi số liệu.
Những màn hình điện tử này không chỉ đang phân tích kết quả trận đấu mà còn có dữ liệu tương quan của từng Noelle tham gia cuộc thi. Đồng thời chúng còn chiếu mọi góc độ của đấu trường, có thể phóng to thu nhỏ theo ý muốn, cho phép họ theo dõi mọi động thái ở bên dưới.
Nơi trung tâm, có một hình ảnh được phóng to nhất.
Màn hình ấy đang chiếu khuôn mặt ngơ ngác của Chử Thư Mặc, vừa cười ngây ngốc vừa lại gần Tàn Nhang.
Bác sĩ Lý thấy vậy, nghiêng đầu hỏi: “Ngài muốn tôi ra tay với tên nhóc này?”
Ông vừa nói xong, Ngu An ngồi xe lăn bên cạnh ngẩng đầu lên.
“Đúng vậy.” Sắc mặt Ngu An nhìn qua rất xấu, dường như vẫn còn chưa dứt khỏi cơn tức giận vừa rồi, tay run rẩy cầm chén trà nữ hầu đưa tới: “Tốt nhất là đừng để nó vào được chung kết, càng không cần xếp vị trí cho nó.”
“Ồ?” Bác sĩ Lý nhướn mày: “Nghiêm trọng như vậy? Tôi có được phép biết nguyên nhân không?”
Ông vừa dứt lời, khuôn mặt Ngu An lập tức tối sầm: “Ông chỉ cần làm theo là được. Ông chính là người phụ trách chính của cuộc thi này, việc cầm chân một Noelle mới sinh không phải là việc khó khăn…..”
“Ha ha ha.” Bác sĩ Lý vừa nghe, nháy mắt phá lên cười: “Nhị thiếu gia đừng tự tiện chụp mũ lên đầu tôi. Cuộc thi ở căn cứ Andrew lần này, Điện hạ có bao nhiêu coi trọng không phải ngài không biết. Mỗi Noelle trong đó đều là chìa khóa dẫn tới thành công của chúng ta. Đó là lý do vì sao Điện hạ ra lệnh cho tôi phải kiểm tra nghiêm khắc, kỹ lưỡng. Nhị thiếu gia bắt tôi làm việc mà không nêu rõ nguyên nhân, nếu như kế hoạch thất bại, Nhị thiếu gia ngài có nhận tội giúp tôi hay không?”
Tiếng ông vừa dứt, căn phòng chìm vào yên lặng, trợ lý của bác sĩ Lý hay nữ hầu bên cạnh Ngu An đều tự giác đứng yên một góc.
Rất lâu sau mới nghe thấy câu trả lời của Ngu An. Hắn hít sâu hai lần mới đè được cơn tức giận của mình xuống: “……Đó là Noelle duy nhất của Ngu Uyên, ông không phải không biết mức độ quan trọng của nó, tôi cũng không cần phải giải thích nhiều. Chỉ cần Ngu Uyên còn giữ được quan hệ mặt ngoài, chắc chắn hắn sẽ không tùy tiện hối hận với quyết định mà mình đưa ra.”
Bác sĩ Lý nhíu mày, nhìn hắn chằm chằm.
Tay Ngu An nắm thật chặt tay vịn: “Mục đích của cuộc thi này là gì chính ông là người rõ ràng nhất. Đến lúc đó nếu như Noelle này xảy ra chuyện, không phải càng là cái cớ hay cho Ngu Uyên tìm Noelle cường đại hơn sao? Nếu….”
“Thứ cho tôi nói thẳng.” Bác sĩ Lý vươn tay làm động tác tạm dừng: “Mỗi một câu nói của Nhị thiếu gia đều nhằm vào Ngu tổng, kế hoạch của chúng ta chẳng có gì xung đột với Ngu tổng hết…..”
“Có.” Sắc mặt Ngu An biến đổi, tay siết tay vịn đến trắng bệch, nghĩ đến kế hoạch, ánh mắt hắn lại càng tàn nhẫn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm bác sĩ Lý, phối hợp với dáng người gầy gò của hắn càng làm cho người đối diện rợn tóc gáy: “ Ngu Uyên biết được chuyện mà Điện hạ không muốn người khác biết nhất. Nếu như ông không tin, ông có thể tự mình đến hỏi.”
Ngu An vừa dứt lời, sắc mặt bác sĩ Lý thay đổi tức thì. Khuôn mặt già nua run lên, ông ta thu tay lại, lùi nửa bước, cúi đầu làm động tác thỏa hiệp.
Ngu An thấy vậy, tâm tình mới tốt lên được một chút, nhìn Chử Thư Mặc vài lần, lại dặn dò bác sĩ Lý vài câu mới xoay người rời đi. (MTLTH.dđlqđ)
Khi bóng lưng hắn ta biến mất sau cánh cửa, bác sĩ Lý quay đầu nhìn màn hình điện tử, cánh môi mím chặt.
>>>>>
“Nhóm chúng ta có năm người?” Ở một góc sáng sủa, một Noelle cao lớn có mái tóc đỏ rực ghét bỏ nhìn đám người trước mặt, không kiên nhẫn hỏi.
Trong mắt cậu ta, đám người này thật chẳng ra sao, một tên lôi thôi luộm thuộm vẫn còn thò lò mũi xanh tên Lục Đậu, một Noelle đầu bù tóc rối, mặc vest đi giày vải, một tàn nhang đầy mặt đang tỏ vẻ sợ hãi và một đứa nhỏ mập mạp, bụng tròn cười ngây ngô tên tiểu Mặc.
Còn cái người đang tỏ vẻ ghét bỏ, mặt mày không kiên nhẫn chính là bạn Tạ Thụy của ban nhất. Cậu ta nhìn đi nhìn lại bốn người trước mặt, biểu tình cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
Cậu ta ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn bạn cùng lớp, trong đó có vài người còn chào hỏi lại cậu ta.
“Nhóm này của mày tốt thật đấy, thích không? Ha ha ha.”Một người đầu trọc lên đẩy đẩy vai Tạ Thụy.
Tạ Thụy tức giận nhảy phắt lên,