Ca Tẫn Đào Hoa

Quyển 2 - Chương 32: Vây thành Xích Thủy (1)

Tôi chưa được gặp Tiêu Huyên, trong lòng đương nhiên cảm thấy hụt hẫng. Trước khi đi, Liễu Minh Châu không gặp được Yến vương của nàng nên vẻ mặt cũng thất vọng. Tôi ngồi cùng một xe với nàng, thấy nàng cả ngày cầm một quyển thi từ, ánh mắt u oán, cau mày, thở dài. Aiz, tư vị yêu mà không có được tôi đã nếm qua từ lâu, lúc này thấy nàng ưu thương như vậy, tôi vô cùng đồng cảm. Cổ kim nội ngoại, phụ nữ thất tình đều cùng một hình thức, trong lòng mỗi người là một đống mảnh vỡ thủy tinh. Vận khí tốt sẽ gặp được một người đàn ông giúp họ gắn lại, vận khí không tốt thì đành DIY. (Do It Yourself)

Tôi thực sự không chịu nổi tần suất mỗi một phút lại thở dài một lần của Liễu tiểu thư, nói với nàng: “Nếu cô thật sự thích người đó thì thẳng thắn nói ra. Nếu người đó cũng thích cô thì cả nhà cùng vui; nếu không thích, cô mau đi tìm một đóa hoa khác, đừng lãng phí tuổi xuân. Cô có tài, có mạo, có địa vị, hoàn toàn có thể gả cho một người đàn ông tốt.”

Liễu tiểu thư sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ một lúc, hiểu được lời tôi nói có lý.

Nàng nhỏ giọng nói: “Đương nhiên ta cảm thấy ta tài mạo xuất chúng, xuất sắc nhất trong số nữ tử bên cạnh chàng. Nhưng chàng luôn qua loa với ta, cũng không đáp lại. Nam nhân ấy mà, nữ nhân cảm thấy tốt, chưa chắc bọn họ đã cảm thấy tốt, thật sự không hiểu nổi.”

Tôi cười: “Có lẽ duyên phận chưa tới.”

Liễu tiểu thư ai oán hỏi trời xanh: “Duyên phận thật sự sẽ tới sao?”

Tôi cũng không biết phải trả lời thế nào.

Bởi vì đại tuyết chưa qua, từ Tây Dao tới Xích Thủy, chúng tôi đi hết tất cả mười ngày. Bồ Tát phù hộ, một đường đến đây, ngoại trừ bánh xe bị lún một lần, tất cả đều bình an. Đừng nói đến cướp đường, ngay cả lưu dân cũng không có mấy người. Chỉ là, cả nghìn dặm mà bên ngoài cảnh tuyết vẫn chỉ như một nên vô cùng đơn điệu, buồn chán.

Lần này ra ngoài, tôi vốn chỉ định mang theo Đồng Nhi. Vân Hương biết chuyện, chạy đến chỗ tôi khóc lớn một hồi, nói tôi không cần cô ấy nữa, tôi dở khóc dở cười, đành phải mang cô ấy đi cùng. Cũng may tôi mang Vân Hương theo, sau khi tôi và Liễu Minh Châu bàn luận quan điểm tình yêu, cô nàng bỏ qua vẻ cao ngạo, bằng lòng chơi đùa cùng chúng tôi, bốn cô gái liền hợp thành một bàn mạt chược để giết thời gian.

Đều nói mạt chược thua tiền cho người mới, Liễu Minh Châu lại thông minh, cái gì mà “thanh nhất sắc”, cái gì mà “giang thượng khai hoa”, cô nàng thắng đậm, còn ba chúng tôi thua cháy túi. Nàng thắng được tiền, tâm tình tốt, liền nói: “Người ta nói đen tình đỏ bạc, xem ra không sai nha!”

Tôi bi thương nghĩ: không phải chứ? Khi đó Trương Tử Việt kết hôn tôi nên đi mua vé số mới đúng.

Trải qua một đường vui cười hỉ hả cùng chúng tôi, con người Liễu Minh Châu đã phóng khoáng, hiền hòa hơn rất nhiều, thỉnh thoảng vẫn niệm thi từ nhưng thấy chúng tôi không ai hiểu liền ném sang một bên kể một số mẩu chuyện thú vị. Nàng là một cô gái mười tám tuổi, vẻ trưởng thành, rụt rè chỉ là giả vờ. Hiện giờ vứt bỏ mối ràng buộc bản thân, dần dần bày ra một mặt ngây thơ, sống động.

Ngay khi tôi thua sạch sành sành rồi lại chậm rãi thắng lại hai mươi lượng bạc vụn, cuối cùng chúng tôi cũng tới thành Xích Thủy.

Khác với thành quân sự như Tây Dao, thành Xích Thủy tuy có tường cao kiên cố và sông đào bảo vệ sâu rộng, nhưng bản thân tòa thành đã dựa vào sông núi, khung cảnh xinh đẹp, kiến trúc tinh xảo khéo léo, binh sĩ trong thành cũng không dày đặc như thành Tây Dao. Ngược lại, trên đường lớn rộn ràng du khách và thương nhân, không ít người tóc đỏ mắt xanh, mũi cao mắt sâu, điều này khiến tôi có ảo giác là mình đã trở về Thai châu.

Liễu Minh Châu nói với tôi: “Tuy Xích Thủy không phải thành trì quân sự, nhưng những tiểu thương buôn bán giữa Bắc Liêu và bồn địa đều phải đi qua đây. Từ chỗ chúng ta qua núi tương đối dễ. Năm nay tuyết rơi ít hơn năm ngoái, đường dễ đi hơn, vì vậy càng náo nhiệt hơn.”

Xương quận vương là một ông bác mập mạp, vẻ phong lưu khi còn trẻ đã bị mỡ trên người đè bẹp gần như không còn. Ông ấy thân thiết đón tiếp chúng tôi, sau khi cẩn thận cảm ơn tôi lại gọi người tặng tôi vô số châu báu, rồi sắp xếp chúng tôi ở lại trong viện sát vách với con gái ông ấy.

Tiếp đó, tôi đã biết vì sao quận vương lại tốt tính, béo mập như thế. Đầu bếp của phủ quận vương là người phía Nam, làm được những món ăn vô cùng ngon. Khi ở trong kinh tôi đã từng được ăn cung yến, cảm thấy trình độ của đầu bếp này không kém đầu bếp hoàng cung chút nào.

Tiệc tẩy trần đêm đó cả khách cả chủ đều vui vẻ. Quận vương phi đã qua đời nhiều năm, ông bác không tái hôn, chỉ có một mình cô con gái bảo bối là Liễu Minh Châu, đương nhiên hy vọng nàng được gả vào chỗ tốt. Vì vậy, trên bàn tiệc không khỏi nói bóng nói gió hỏi tôi xem Tiêu Huyên có sở thích gì đặc biệt, bên cạnh có người phụ nữ nào khác hay không.

Trong lòng tôi nghĩ trước mặt ông không phải có một người hay sao, thế nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Vương gia say mê công vụ, trong lòng không còn chuyện gì khác, cũng không nghe nói vương gia có hồng nhan tri kỷ nào.”

Ông bác liên tục thở dài: “Người trẻ tuổi, muốn lập sự nghiệp là tốt, nhưng ông cha có câu “thành gia lập nghiệp”, trước nên thành gia rồi mới lập nghiệp, giống như chiến tranh, phải có một hậu phương kiên cố vững chắc mới có thể anh dũng chiến đấu ở tiền phương, không phải sao?”

Tôi cười gượng liên mồm nói đúng vậy.

Liễu Minh Châu đỏ mặt: “Cha, cha đừng nói nữa. Việc này con đã nghĩ rõ ràng rồi, có được là may mắn của con, không có được cũng là mệnh của con. Thiên hạ cũng không phải chỉ có mình Yến vương là nam nhân.”

Ông bác vỗ đùi nói: “Con biết cái gì? Thiên hạ nhiều nam nhân, thế nhưng ngay cả thái tử cũng không so được với Yến vương! Tướng mạo tài tình như vậy, trên đời có thể tìm được mấy người như thế?”

Liễu Minh Châu đỏ đến tận cổ: “Con mặc kệ Yến vương danh vang đến đâu, hiện giờ con chỉ muốn tìm một người đối xử tốt với con. Yến vương tốt, thế nhưng rõ ràng chàng không đặt con trong lòng, con cứng rắn đưa tới cửa cũng chỉ chuốc lấy nhục. Cha nhẫn tâm hay sao? Cha nhẫn tâm nhìn con bị trượng phu vắng vẻ, một mình phòng không hay sao?”

Ông bác không nói gì nữa, suy nghĩ một lúc lâu chỉ đáp lại bằng một tiếng thở dài.

Liễu Minh Châu lau nước mắt, kiên định nói: “Con sẽ không lãng phí bản thân như thế!”

Anh Huệ huyện chủ này cuối cùng cũng có chút dáng vẻ Anh Huệ.

Ngày tiếp theo, tôi xem bệnh ở chân cho Xương quận vương. Thật ra cũng không phải bệnh gì nặng. Khi ông ấy còn trẻ, lúc đi săn thú bị ngã gãy xương đùi, gãy xương nghiêm trọng, tuy không đến mức bất tiện cho hành động sau này nhưng mỗi khi tiết trời chuyển lạnh sẽ rất đau đớn.

Loại bệnh này không phải chỉ uống chút thuốc là có thể khỏi, mà cần điều trị lâu dài. Tôi nể mặt ông ấy đã tặng một số tiền lớn, lại phái người lên núi hái Tuyết Liên nên cũng vô cùng nghiêm túc đối với bệnh thấp khớp của ông ấy, nghiên cứu chế tạo một vài loại dược mới. Có loại để ngâm, có loại để xoa bóp lại có loại để bôi, sau đó mỗi ba ngày châm cứu một lần.

Bất kể là châm cứu hay xoa bóp, đương nhiên đều do chính tay tôi chăm sóc. Một cô gái trẻ như tôi bóp chân cho một ông bác, dù sao cũng có chút bất nhã, cũng may Liễu Minh Châu luôn đi cùng, ở bên cạnh tham quan học tập, làm một trợ thủ. Nửa tháng sau, tôi chỉ cần lo phần châm cứu, những việc còn lại do Liễu tiểu thư tự mình làm, tận hiếu với cha.

Chân của Xương quận vương dần dần tốt hơn, chẳng những không đau nữa mà còn chạy nhảy được, vì vậy luôn miệng khen tôi, lại tặng một đống châu báu tơ lụa, còn viết chữ lưu niệm cho tôi. Ông bác nhiệt tình như thế khiến tôi cũng thật ngượng ngùng, dù sao cũng không phải bệnh gì nặng.

Người được Xương quận vương phái đi hái Tuyết Liên trở về báo cáo, nói năm nay tuyết mỏng, Tuyết Liên đều chưa nở.

Tôi không khỏi thất vọng, mùa xuân miền Bắc đã sắp tới, đến lúc đó Tuyêt Liên lại càng không nở. Ông bác an ủi tôi, lại phái người đi tìm kiếm ở những nơi lạnh hơn.

Khi nhóm người này xuất phát ngày thứ tư, tôi nhận được một phong thư, một phong thư đến từ Yến vương.

Anh ấy còn biết viết thư cho tôi? Ăn nhầm phải cái gì hay sao? Tôi buồn bực mở ra:

“Tiểu Hoa, muội dám chạy xa như thế mà không báo với ta một tiếng, gần đây muội càng ngày càng coi trời bằng vung rồi!”

Eh?

Tôi để sát vào mắt nhìn kỹ, không sai, là chữ của Tiêu Huyên. Từng chữ no đủ, nét chữ cứng cáp, giấy trắng mực đen, vô cùng bắt mắt.

“Đi chỗ nào không đi, lại tới Xích Thủy? Năm nay chỗ đó không an ổn. Bắc Liêu đang điều binh về đó, muội về đây ngay cho ta! Nếu không ta sẽ lột da muội!”

Tôi nghẹn họng nhìn trừng trừng, nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ vừa nổi giận lôi đình vừa viết thư của người kia.

Sự tình thật sự nghiêm trọng như thế sao, chiến tranh đã bắt đầu rồi sao?

Người truyền tin là cậu trai trẻ Nguyễn Tinh, cậu ta nghiêm túc nói với tôi: “Hôm trước Liêu quân đột nhiên mất tung tích trong sa mạc, vương gia vô cùng lo lắng, muốn thuộc hạ đưa cô nương về.”

Tôi suy đoán theo hướng tốt: “Hay là bọn chúng gặp chuyện không may trong sa mạc?”

Nguyễn Tinh không khỏi bật cười: “Đó là mười vạn đại quân đấy ạ.”

Tôi nhún nhún vai: “Tôi chưa bao giờ đánh giặc, nhưng tôi biết quân số đều được phóng đại. Có khoảng sáu vạn quân đã là nhiều rồi.”

Nguyễn Tinh nói: “Thế nhưng thủ vệ quân của Xích Thủy chỉ chưa tới một vạn.”

Tôi thấp thỏm bất an đi tìm Xương quận vương. Ông bác béo như Phật, làm việc cũng như Phật, việc gì cũng lạc quan, ngoại trừ cô con gái yêu quý ra thì không quá quan tâm đến chuyện gì. Nhưng lần này ông ấy cũng nhận được thư của Tiêu Huyên, cuối cùng cũng hoảng lên, Xích Thủy không phải yếu địa quân sự, lại có vị trí hiểm yếu, nhiều năm qua rất bình yên, hôm nay chiến hỏa đốt tới cửa nhà, ngay cả một chút chuẩn bị ông ấy cũng không có.

Chúng tôi có thể vỗ mông bỏ đi, nhưng dân cư trong thành phải làm thế nào? Hơn mười vạn người đang ở đây, là một tòa thành lớn, giờ phải di chuyển toàn bộ, đâu có dễ như Kỷ Băng Hà?

Lúc này, loại người không có tài năng quân sự của tôi vô cùng đau đầu. Thường ngày Xương quận vương cứ mơ mơ hồ hồ, hiện giờ cũng phải tỉnh táo lại, lập tức quyết định: “Còn xin Mẫn cô nương mang theo tiểu nữ đi trước…”

Lời còn chưa dứt, Liễu Minh Châu đã kêu lên: “Cha, còn cha thì sao?”

Xương quận vương cười khổ: “Ta là người đứng đầu toàn thành, đương nhiên phải ở lại đây.”

Liễu Minh Châu sửng sốt, sau đó che mặt khóc lên: “Mẫu thân mất sớm, cha và nữ nhi sống nương tựa nhau nhiều năm, hôm nay cha muốn nữ nhi bỏ lại một mình ngài để cầu đường sống. Chuyện bất hiếu bất nghĩa bậc này con không làm được!”

Xương quận vương chấn động toàn thân, ôm con gái, cùng nhau khóc rống lên.

Tôi và Nguyễn Tinh liếc mắt nhìn nhau. Hai cha con nhà này nên đi diễn hài kịch mới đúng.

Bọn họ khóc lên là sẽ không ngừng, tôi đành ngắt lời: “Quận vương, huyện chủ, chuyện còn chưa đến mức đó, đừng khóc vội. So với ở đây khóc, chi bằng nghĩ một cách giải quyết đi. Tuyết rơi đã lấp kín con đường phía Đông Nam, viện quân của vương gia nhất thời không đến được, chúng ta phải tự cứu mình trước.”

Xương quận vương phục hồi tinh thần: “Đúng vậy! Luyện binh nghìn ngày, dùng binh một thời. Ta đây đi sắp xếp.”

Tôi lại nói với Liễu Minh Châu: “Tôi biết huyện chủ không đành lòng rời khỏi phụ thân, thế nhưng cô ở lại sẽ khiến quận vương phải bận tâm về sự an nguy của cô, vướng tay vướng chân. Chi bằng cô đi cùng tôi vào núi trốn một chút.”

Ngay thời khắc mấu chốt, đầu óc nàng đột nhiên đặc lại, nói chắc như đinh đóng cột, như anh hùng nghĩa sĩ cách mạng: “Ta muốn sống chết cùng cha!”

Bà nội của tôi ơi, đây là lúc để dở chứng hay sao? Tôi và Nguyễn Tinh len lén đạt được hiệp nghị, đến thời khắc quyết định, cho dù nàng có phản kháng cũng đánh ngất rồi khiêng đi.

Chúng tôi vốn có kế hoạch sẽ lên đường ngay trong ngày, ai ngờ khi đang thu dọn hành lý được một nửa, trời đột nhiên nổi gió to, tuyết buông xuống. Trời muốn giữ người, người không còn biện pháp, đành phải tiếp tục chết dí ở chỗ cũ, thầm an tâm rằng khí trời không tốt, quân Liêu cũng không tiến quân được.

Không ngờ tuyết rơi liên tiếp bốn ngày không ngừng, sau đó lại truyền đến tin tức, nói đoạn đường núi vào bồn địa phía trước xảy ra tuyết lở, lấp kín đường. Đội quân Xương quận vương phái ra vận chuyển lương thực qua quan khẩu cũng bị chặn ở đầu bên kia, chưa biết sống chết thế nào.

Nguyễn Tinh thu được chim truyền thư, nói với tôi: “Vương gia vô cùng lo lắng cho sự an toàn của cô nương, muốn thuộc hạ nhanh chóng đưa cô nương trở về.”

Tôi nói: “Nguyện vọng của anh ấy là tốt, thế nhưng cũng phải nghĩ đến thực tế. Hiện giờ chúng ta có thể chạy đi đâu?”

Buổi tối hôm đó, Liễu Minh Châu chạy tới gõ cửa phòng tôi.

Nàng lo lắng hỏi tôi: “Nếu thật sự xảy ra chiến tranh thì làm sao bây giờ?”

Tôi cười khổ: “Thì chạy thôi.”

Liễu Minh Châu ủ ê cau mày: “Ta đã xem nhiều sách sử truyện ký, nữ tử phá thành vong quốc một khi bị bắt, vận mệnh đợi nàng thật sự sống không bằng chết. Ta đã hạ quyết tâm, nếu rơi vào tay người Liêu, nhất định sẽ lập tức tự vẫn.”

Ai ya, thật là đọc nhiều sách quá nên hồ đồ rồi. Tôi vội vàng trấn an nàng: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, cùng lắm thì lấy khăn che mặt lại là được.”

Liễu Minh Châu phiền muộn đến mức không ngủ được, tôi liền dứt khoát bảo nàng cầm gối sang nói chuyện phiếm cùng tôi, Vân Hương cũng tới giúp vui. Bên ngoài tuyết bay tán loạn, bên trong ba cô gái trùm chăn nói chuyện, trong lúc thì thầm, những lo lắng ưu sầu mấy ngày nay cũng bớt đi nhiều.

Vân Hương hỏi tôi: “Tỷ, vì sao Liêu quốc không đi đánh thành Tây Dao mà lại đánh ở đây?”

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Tây Dao là thủ phủ của Yến địa, lại là nơi trọng điểm quân sự, đâu có thể nói đánh là đánh? Xích Thủy gần biên giới, phía Bắc tiếp giáp sa mạc, không có thành trì nào khác phòng ngự, mà phía Nam lại là một con đường quan trọng để thông với nội địa. Chiếm được Xích Thủy, Yến địa sẽ gặp nguy hiểm.”

Liễu Minh Châu lộ vẻ khen ngợi, liên tục gật đầu.

Vân Hương lại hỏi: “Vậy vì sao trước đây không đấnh, mà phòng ngự trong thành lại kém như vậy?”

Tôi nhìn sang Liễu Minh Châu. Nàng rất bất đắc dĩ nói: “Xưa nay có lệ, lửa đạn không công thành thương mại. Hơn nữa, quân Liêu muốn đến đây phải xuyên qua sa mạc, nơi đó cực kỳ nguy hiểm, trong bán kính ngàn dặm không có một ngọn cỏ, mùa hè khốc liệt, mùa đông hạ bão tuyết. Năm nay vừa đúng lúc tuyết rơi không nhiều, quân Liêu vừa có thể hành quân, vừa có thể đun tuyết thành nước, vì vậy…”

Tôi tiếp lời: “Nhân sự trên kinh thành đang biến động khiến vương gia bận đến sứt đầu mẻ trán, cũng không nghĩ tới chuyện quân Liêu bất ngờ đột kích trong mùa đông.”

Vân Hương suy nghĩ một chút, nói với chúng tôi rất kiên định: “Các tỷ tỷ đừng sợ, muội tin vương gia tuyệt đối sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ, có lẽ ngày mai viện quân sẽ tới đây cũng nên!”

Tôi cười cười: “Hy vọng là như vậy.”

Chúng tôi lại bàn luận vài câu nữa rồi chen nhau ngủ chung một giường.

Dường như mới chỉ vừa nhắm mắt lại, tôi đã bị một tiếng nổ ầm ầm đánh thức. Mở mắt, ngoài trời mới tảng sáng, Vân Hương và Liễu Minh Châu vẫn còn ngủ say ở bên cạnh. Tôi khoác áo đứng dậy, đi ra ngoài. Còn chưa đi tới cửa, lại nghe thấy một tiếng ầm ầm từ xa xa truyền đến, mặt đất rung rung.

Đẩy cửa ra, gió lạnh thấu xương ùa đến mãnh liệt, tôi nổi một lớp da gà. Tiếng hò hét và tiếng kêu sợ hãi như thật như ảo, chỉ có mùi lưu huỳnh bay tới chóp mũi là chân thật nhất.

Tôi vội xoay người vào phòng, chạy tới trước giường lay Vân Hương và Liễu Minh Châu dậy.

“Dậy mau! Chiến tranh rồi!”

Vân Hương mơ màng dụi mắt, Liễu Minh Châu vẫn phản ứng nhanh hơn, sắc mặt lập tức tái nhợt, giày cũng chưa đi, chạy ra ngoài bất chấp tất cả.

Tôi vội vàng kêu lên: “Cô định đi đâu?”

“Ta đi tìm cha!”

“Aiz, cô đứng lại!” Tôi vội vã kéo nàng lại: “Cha cô hiện giờ nhất định đang chỉ huy cầm cự bên ngoài, cô đi ra đấy không phải gây thêm phiền phức cho ông ấy sao?”

Tôi kéo nàng quay về phòng, phủ thêm áo cho cô ấy, bình tĩnh nói: “Bình tĩnh lại trước đã, chúng ta chỉnh đốn lại rồi tới đại sảnh. Cô tụ tập tất cả gia đinh lại, yêu cầu bọn họ chuẩn bị sẵn sàng để rút lui. Tôi đi tìm Nguyễn Tinh.”

“Thuộc hạ ở đây.” Giọng nói của Nguyễn Tinh truyền đến từ bên ngoài. Cậu ấy không tiện vào phòng.

Tôi lập tức hỏi: “Bên ngoài thế nào rồi?”

“Quân Liêu đến vào khoảng nửa đêm, khi đó gió tuyết chưa ngừng nên không ai chú ý tới. Trời vừa sáng thì bọn chúng đã ẩn nấp tiến tới quá gần.”

“Có giữ được không?” Trái tim tôi thắt chặt, Liễu Minh Châu cũng sống chết nắm lấy tay tôi.

Nguyễn Tinh thấp giọng nói: “Tường thành kiên cố, trước mắt vẫn cầm cự được.”

Liễu Minh Châu thở ra một hơi, tôi lại nói: “Nhỡ may vây thành thì sao? Đại tuyết ở phía Đông cản trở đường đi, lương thực dự trữ trong thành không nhiều, tối đa chỉ được hơn mười ngày.”

Nguyễn Tinh nói: “Vương gia đã dẫn quân tới.”

Tôi kêu to: “Vương gia phái quân tới hay tự mình dẫn quân?”

“Tự mình dẫn quân.”

“Chuyện này, chuyện này…” Tôi thật sự giật mình: “Lý tướng quân đâu? Sao vương gia lại tự mình tới?”

Nguyễn Tinh nói: “Bởi vì lần này Vệ Đô vương của nước Liêu dẫn quân, thực lực không thể khinh thường, mà Xích Thủy lại không thể thất thủ.”

Lòng tôi rối như tờ vò, ngàn dặm xa xôi mang quân đi trong cơn bão tuyết, thân thể anh ấy có chịu được không?

Nguyễn Tinh nghiêm trang nói: “Cô nương yên tâm, Nguyễn Tinh đã được vương gia căn dặn, sẽ sống chết bảo vệ ngài.”

Liễu Minh Châu nghe vậy nghi hoặc liếc mắt nhìn tôi. Lúc này tôi chẳng có tâm trí đâu mà giải thích với nàng, vội vàng giục mọi người thay quần áo.

Tôi để lại Liễu Minh Châu sắp xếp trong vương phủ, mang theo Vân Hương và Nguyễn Tinh ra ngoài xem.

Thành còn chưa phá, thế nhưng đầy đường là dân chúng sợ hãi bỏ chạy, đồ vật bị vất bỏ khắp nơi, tiếng trẻ con khóc gọi cha mẹ vang vang. Dù tuyết đã ngừng nhưng gió lạnh vẫn mạnh như trước, thổi tôi nghiêng ngả.

Xương quận vương mang binh lên tường thành chống đỡ kẻ thù bên ngoài, chúng tôi chỉ gặp được một thủ hạ của ông ấy. Binh sĩ đó nói với Nguyễn Tinh: “Quân Liêu công thành, khí thế cũng không mãnh liệt, dường như còn đang ép chúng ta đầu hàng.”

Trên gương mặt còn chút non nớt của Nguyễn Tinh lộ vẻ chín chắn, cao thâm: “Bọn chúng từ xa đến, cũng đang trong tình trạng kiệt sức, lại đoán chắc vương gia không thể đến trong chốc lát nên muốn vây thành ép hàng.”

Tôi lạnh giọng nói: “Muốn an nhàn ngồi ngoài thành đợi đến lúc chúng ta mở rộng cửa? Có phải đã quá “hung hữu thành trúc*” hay không.”

* Hung hữu thành trúc: Nguyên ý của câu thành ngữ này là chỉ trước khi vẽ cây trúc thì trong trí nhớ đã hiện lên hình ảnh của cây trúc. thường dùng để ví về trước khi làm việc đã có chủ ý, hoặc tin chắc thành công.

“Vệ Đô vương đó trước giờ luôn tự phụ quả quyết, đây là tác phong của hắn.”

Tôi hỏi binh sĩ kia: “Dự trữ trong thành thế nào?”

Cậu ta do dự một chút rồi nói: “Dù đã có chuẩn bị, nhưng hiện giờ đang là mùa đông, đội vận chuyển lương thực lại bị tuyết lở cản trở…”

Tôi ngắt lời nói dài dòng của cậu ta: “Rốt cuộc là thế nào?”

Người kia khó xử nói: “Nhiều nhất chỉ được mười ngày.”

Tôi lại hỏi Nguyễn Tinh: “Khi nào vương gia tới đây?”

Nguyễn Tinh nhìn trời một chút: “Nếu trời không đổ tuyết nữa, đại khái cũng trên dưới mười ngày.”

Trái tim trong ngực tôi lại nảy lên kịch liệt.

Chỉ có mười ngày.