Ca Tẫn Đào Hoa

Quyển 2 - Chương 35: Gặp lại

Đồng Nhi lo lắng đưa khăn tay cho tôi, tôi lung tung lau mặt, ngồi xuống thở dốc.

Nguyễn Tinh đột nhiên đẩy mạnh cửa tiến vào, vẻ mặt hưng phấn và mừng rỡ: “Thấy vương gia rồi!”

Tôi đứng bật dậy. Vì đứng dậy quá nhanh nên trước mắt tối sầm, thân thể nghiêng về một bên.

Có người nhanh tay đỡ lấy tôi. Tôi đứng vững lại, nói với người đang đỡ tôi: “Tiểu Trình, huynh đến rồi? Liễu tiểu thư đâu?”

“Đi thăm cha cô ấy rồi.” Tiểu Trình cau mày nhìn tôi: “Cô làm sao thế này?”

“Tôi làm sao?” Tôi buồn bực: “Không nói nữa, tôi muốn ra ngoài xem.”

Tiểu Trình đành dìu tôi ra ngoài.

Không cần Nguyễn Tinh chỉ, tôi chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy Tiêu Huyên.

Anh mặc giáp sắt màu đồng, cưỡi ngựa đen, tay cầm bảo kiếm, dáng người mạnh mẽ thẳng đứng trong biển người. Gần hai tháng không gặp, gặp lại lại ở trong cảnh tượng này. Tôi liều lĩnh xông tới bên cạnh tường thành, bao quát toàn bộ chiến trường. Gió lạnh thấu xương quất vào mặt, hai gò má tôi rất nhanh đã mất cảm giác.

Đối diện Tiêu Huyên là một nam tử mặc giáp đen, cưỡi trên một con ngựa cũng màu đen, trên mặt đeo mặt nạ bằng đồng, có hình thể đặc biệt cao lớn của người Bắc Liêu, trang bị trong tay là một thanh đại đao sáng như tuyết, chứng tỏ thân phận kình địch. Hắn giơ đao chém về phía Tiêu Huyên, Tiêu Huyên đưa kiếm lên đỡ, hai người lăn xả chém giết, khó phân cao thấp, thoáng chốc đã qua mấy chiêu.

Trái tim tôi bật lên cổ họng, ông chú mặt nạ cưỡi ngựa đen kia tôi đã từng thấy: “Da Luật Trác!”

Không sai! Ngoại trừ hắn, còn ai có khí thế như vậy?

Tiêu Huyên và hắn thực lực tương đương, hai người so tài một lúc lâu mà không phân được thắng bại. Da Luật Trác cao lớn, đao pháp thiện nghệ, Tiêu Huyên linh hoạt, đường kiếm vừa nhẹ nhàng thành thạo nhưng vẫn không kém phần mạnh mẽ. Hai người như hai con thú, đỏ mắt nhe răng nanh, xòe móng vuốt, quấn lấy nhau, cắn xé vồ cào, máu tanh hoàn toàn kích thích tính hoang dã của đàn ông, đao kiếm sắc bén đánh thẳng về phía đối phương. Một đòn thật mạnh, né tránh, xoay người phản kích, đến chết mới chịu ngừng.

Đôi mắt bọn họ đều đỏ lên, lóe sáng, hưng phấn thưởng thức anh hùng, cũng luyến tiếc anh hùng, rồi lại phẫn hận vì đã gặp gỡ quá muộn. Đại đao và trường kiếm chạm vào nhau, tia lửa bắn ra bốn phía.

Tôi nhìn thấy trên mặt Tiêu Huyên sôi sục vẻ tàn nhẫn khát máu, đó là thần thái mà tôi chưa từng nhìn thấy, vừa chói mắt lại vừa xa lạ. Giống một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, giống một con mãnh thú phi nước đại, tràn ngập sức mạnh và dã tâm. Khí thế cường đại như một cơn đại hồng thủy bao trùm lấy đối phương.

Da Luật Trác nhanh chóng né tránh một chiêu tàn nhẫn của Tiêu Huyên, quay đầu ngựa công kích từ bên sườn, Trong giây phút ngắn ngủi này, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng về phía chúng tôi trên tường thành. Mắt tôi không tốt, thế nhưng cũng có thể khẳng định khi hắn nhìn thấy Tiểu Trình, động tác của hắn chậm lại trong một giây.

Sau đó, Tiêu Huyên cũng liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt đột nhiên dịu đi nhiều.

Tôi hé miệng, hơi lạnh tràn vào trong cổ họng, sau đó một tiếng ầm ầm kinh thiên động địa vang lên, cơn địa chấn khiến mọi người dừng bước, gió cuộn mùi hôi tanh đến đây.

Miệng núi lửa rít gào như động cơ máy bay phản lực, rung lên bần bật, phun ra cột khói đen và ngọn lửa đỏ đậm, khói lửa bốc lên tận trời, nham thạch rơi xuống như mưa, dung nham như một con sông đỏ rực chảy từ trên miệng núi xuống, hướng thẳng về phía thành Xích Thủy.

Xích Thủy, Xích Thủy (Dòng nước đỏ)! Vì sao tôi không nghĩ ra sớm hơn?!

Ánh mắt của tôi và Tiêu Huyên chạm vào nhau, trong mắt anh đầy khiếp sợ và lo lắng. Quân sĩ hai bên đều ngừng đấu, ngay cả Da Luật Trác cũng buông đại đao nhìn về phía núi lửa.

Tôi vọt tới bên rào chắn, đứng ở đầu gió gào xuống dưới: “Con dân đại mạc tàn sát lẫn nhau, Sơn thần tức giận, núi lửa bùng phát! Nếu trong lòng còn một chút hướng thiện, nếu còn muốn trở về đoàn tụ với già trẻ trong nhà, mau buông vũ khí chạy đi!”

Da Luật Trác xoay người lại, ánh mắt tức giận bắn thẳng về phía tôi bén nhọn như tên.

Tôi đón nhận ánh mắt của hắn, tiếp tục hô lên: “Các huynh đệ Bắc Liêu các người từ ngàn dặm xa xôi tới giết người thân của người khác, cướp tiền tài của người khác, lẽ nào các người còn muốn vùi xương nơi đất khách hay sao?”

Da Luật Trác đã tức giận đến mức không kiềm chế được, quay người rút một cái cung tên rất dài từ trên người phó tướng, gắn tên đen, kéo căng, nhắm thẳng vào tôi. Tiêu Huyên hoảng hốt thúc vào bụng ngựa, vọt tới, khua kiếm lên, Tiểu Trình kéo tôi sang một bên, che chở ở phía trước tôi.

Da Luật Trác nhìn thấy Tiểu Trình, ngừng tay, trường cung đã bị kiếm của Tiêu Huyên đánh bay.

Da Luật Trác đâu chịu được khiêu khích này, ném trường cung, rút phối kiếm ra nghênh chiến với Tiêu Huyên. Hai người lập tức lại công kích nhau. Tướng lĩnh binh sĩ hai bên thấy vậy lại nâng đao kiếm lên bắt đầu chém giết.

Tôi tức giận đến mức suýt chút nữa phun ra máu, đây đã là lúc nào rồi?

Mặt đất lại chấn động mạnh, núi lửa như một ca sĩ nghiệp dư thích thú ngửa cổ khàn khàn hát vang, da đầu tôi cũng tê dại theo. Tôi cầu trời đừng bắt tôi chết đói, ông Trời đồng ý, vì vậy bắt tôi phải vùi xác trong tro bụi. Mụ nội nó!

Tiểu Trình nghiêm túc lắc lắc tôi, hỏi: ““Thu Dương lục bút” của sư phụ ta ở chỗ cô phải không?”

Tôi ừ một tiếng. Đôi mắt Tiểu Trình đại khái là thứ trong sáng thuần khiết duy nhất trong thế giới bụi bặm này, tôi không có cách nào nói dối trước đôi mắt ấy: “Ở chỗ tôi. Nhưng tôi tìm được trong hầm nhà tôi.”

Tiểu Trình nhíu mày: “Rốt cuộc cô là ai?”

Tôi thành thật nói: “Tôi là con gái thứ tư của Văn Bác hầu Tạ thái phó, Tạ Chiêu Hoa.”

Tiểu Trình vốn định tỏ vẻ ngạc nhiên, thế nhưng anh ta thật sự không có ấn tượng với cái tên này, đành phải tiếp tục đề tài vừa rồi: “Sự phụ từng nói, ai tìm được bản “Thu Dương lục bút” sẽ là chủ nhân của nó. Ngày đó không phải ta không muốn giải độc của Da Luật thái hậu, mà vì phương pháp giải độc được viết trên bản ghi chép đó.”

Tôi nghe vậy cảm thấy rất vui vẻ, nhưng niềm vui còn chưa duy trì được ba giây. Tiểu Trình cầm lấy tay tôi phấn chấn gào lên với Da Luật Trác đang đánh nhau dưới tường thành: “Này, khinh người, ta tìm thấy người có thể cứu lão nương ngươi rồi! Đây là tiểu sư muội của ta! Trong tay nàng có ghi chép của sư phụ ta…”

Chờ một chút, đây là tình huống quái quỷ gì vậy?

Tiểu Trình thân ái vỗ vỗ vai tôi: “Muội theo ta đi chữa cho bà già Da Luật, ta nói cho muội cách giải Yên Hoa Tam Nguyệt. Công bằng lại cùng có lợi. Mau gọi ta một tiếng đại sư huynh đi, sư muội.”

Lửa giận của tôi còn sôi trào kịch liệt hơn cả núi lửa, giơ tay định ra một chiêu “giáng long thập bát chưởng”. Tiểu Trình lại vui mừng nói: “Bọn họ ngừng rồi!”

Bọn họ quả thật đã ngừng đánh nhau. Thiên tai đang không ngừng ập tới, có thang mà không trèo xuống khác gì kẻ đần độn.

Tiêu Huyên hai mắt bốc lửa trừng tôi, tôi đành làm bộ không quen biết anh ấy, quay sang Da Luật Trác vỗ ngực đảm bảo: “Mẹ anh trúng Điệp Song Phi phải không? Là cổ độc do tổ tiên thiên tài của hoàng thất Liêu quốc các người chế tạo ra để đảm bảo ngoại thích không chiếm quyền, hoàng hậu trước khi thụ phong đều phải dùng. Cổ độc, vừa là độc vừa là cổ, mẫu cổ ở trong cơ thể hoàng đế. Đế vui hậu vui, đế ưu hậu ưu, hoàng đế khỏe mạnh thì hoàng hậu đương nhiên cũng khỏe mạnh, nếu hoàng đế bệnh, hoàng hậu tất cũng bệnh, không thể nghi ngờ. Có hoàng đế trước khi chết sẽ ban thưởng giải dược cho hoàng hậu, thế nhưng cha anh lại không. Hiện giờ cha anh đã chết nhiều năm như vậy, mẹ anh lại còn sống, rất khó khăn đúng không? Tôi đi chữa bệnh cho mẹ anh, nhưng anh phải lập tức lui binh!”

Mặt nạ của Da Luật Trác che đi tất cả biểu cảm của anh ta, thế nhưng tôi có thể cảm giác được khí lạnh đang phát ra trên người anh ta rất rõ ràng.

Bàn tay nắm lấy tường thành của tôi đã không còn cảm giác, thế nhưng một hơi còn tồn lại trong ngực giúp tôi kiên trì nói hết lời.

“Anh bốn bể tìm y nhiều năm như vậy trong lòng hẳn hiểu rõ, hiện giờ chỉ có tôi mới có thể cứu mạng mẹ anh. Da Luật Trác, chính anh suy nghĩ cho kỹ càng. Hiện giờ lập tức lui binh hay tiếp tục công thành chiếm đất, sau đó trở về nhặt xác mẹ anh, khiến cho bách tính Liêu quốc nhìn anh lấy hiếu trị quốc thế nào, nhìn vua của một nước bất hiếu bất nghĩa, vô lương tâm thế nào, nhìn anh sau này nửa đêm mơ thấy linh hồn mẹ anh đầy máu và nước mắt quay về than khóc…”

“Quá dài rồi.” Tiểu Trình nhắc nhở tôi.

Tôi khiêm tốn đồng ý, ngậm miệng lại.

Khắp trời đất chỉ còn tiếng núi lửa đang gầm gừ.

Ánh mắt Da Luật Trác nhìn chằm chằm vào tôi như muốn đốt tôi thành tro. Tiêu Huyên híp mắt, siết chặt kiếm, không có biểu hiện gì.

Tôi nghe thấy tiếng trống ngực của Tiểu Trình rất rõ ràng.

Giống như trải qua một thế kỷ, Da Luật Trác mở miệng, một ngón tay chỉ thẳng Tiểu Trình: “Thêm một điều kiện, giao hắn ra đây.”

Chỉ bốn chữ như thế đã kết thúc thế cuộc.

Sắc mặt Tiểu Trình trắng bệch, toàn thân run run. Tôi cảm khái vỗ vai anh ta, cười an ủi: “Hiến thân vì nước đi, sư huynh…”

Âm cuối cùng bị một lần phun trào mãnh liệt của núi nửa chặt đứt, kéo theo đó là bụi mù mịt và những hòn đá to như nắm tay. Tiểu Trình nhanh tay nhanh mắt kéo tôi bỏ chạy vào trong phòng, chỉ nghe thấy tiếng bộp bộp trên nóc nhà, gạch ngói cũng bị đập nát. Còn có những tảng đá nóng rực bắn trúng cửa sổ, song cửa sổ lập tức bốc cháy.

Tôi quay đầu nhìn về phía Xương quận vương đã tỉnh lại, hô lên: “Vương gia, hạ lệnh mở cổng thành đi, để người dân tự chạy thoát thân!”

Sắc mặt Xương quận vương tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng: “Thế nhưng nhỡ may quân Liêu tràn vào…”

“Dù sao cũng chết, bị chết cháy chết vùi cũng là chết, bị đao kiếm chém chết cũng là chết. Ngẩn người trong thành là chết không còn nghi ngờ, chạy ra ngoài còn một đường sống!”

“Thế nhưng vương gia…”

“Ngài chết đến nơi rồi còn sợ anh ấy trách cứ hay sao?”

Xương quận vương bị tôi kích một phát, cắn chặt răng, lên tinh thần, hạ lệnh: “Mở cổng thành!”

Cổng thành dày nặng đóng chặt hơn nửa tháng bám đầy tuyết chậm rãi được mở ra, bách tính chen chúc trước cổng thành gào khóc cầu xin đã lâu vội vã ùa ra. Phía sau bọn họ là thành phố mù mịt, tan hoang, khắp trời là những tảng đá đen đổ xuống, dung nham nóng bóng đỏ rực đã chảy tới gần, những nơi nó đi qua đều bị thiêu đốt.

Dưới phương pháp giải quyết tối ưu nhất trong tình huống này, những người còn chưa bị cái đói hạ gục cuối cùng cũng thoát khỏi thành, chạy về một tương lai vô định.

Da Luật Trác thật sự chấn chỉnh quân đội đâu vào đấy, thu hồi binh sĩ đang giằng co với Yến quân, làm như không nhìn thấy những người dân đang chạy nạn ra ngoài. Tiêu Huyên cũng phất cờ thu binh, lập tức phái người vào thành giúp đỡ.

Xương quận vương phái người hộ tống tôi và Tiểu Trình ra khỏi thành, tới chỗ Yến quân. Chúng tôi che đầu chạy xuống trong cơn mưa đá, nhìn thấy Liễu Minh Châu và Đồng Nhi đang vội vã chạy tới.

Tôi cảm thấy không đúng, túm lấy Đồng Nhi hỏi: “Sao không thấy Vân Hương?”

Đồng Nhi khóc: “Phòng cháy, mọi người chạy loạn, khi nô tỳ chạy tới đã không thấy nhị tiểu thư đâu.”

Tôi giậm chân, vòng qua cô ấy chạy thẳng về hướng vương phủ. Đồng Nhi và mọi người ở phía sau tôi hoảng hốt kêu lên.

Trên đường toàn là người đang chạy trốn, tôi khó khăn trở lại vương phủ, chỉ nhìn thấy bên trong lửa đang bốc lên mãnh liệt, sóng nhiệt cuồn cuộn đập thẳng vào mặt.

Tôi lo lắng kêu to: “Vân Hương…” Nhưng cũng không dám tùy tiện chạy vào tìm.

Nguyễn Tinh từ bên trong chật vật đi ra: “Mẫn cô nương?”

“Vân Hương đâu?”

“Còn chưa tìm được. Hay là Vân Hương cô nương đã chạy ra ngoài?”

Tôi hoảng đến mức đầu đổ mồ hôi: “Con bé nóng sốt hôn mê, nhất định không biết có cháy, nhất định con bé còn ở trong phòng!”

“Ta lại đi xem sao. Cô nương ở đây chờ ta.” Nói xong, Nguyễn Tinh lại quay người chạy vào trong đám cháy.

Tôi đứng trước cửa nóng ruột đi tới đi lui, hung hăng giậm chân, thật sự không nhịn được nữa, ném lời cậu ta nói ra sau đầu, cẩn thận chạy vào trong, vừa chạy vừa hô: “Vân Hương! Vân Hương, muội ở đâu? Nghe thấy không?”

Căn phòng gỗ ngập trong lửa, có dập cũng không kịp, lửa cháy khí thế ngất trời, tôi cảm giác như mình là một con gà tây trong lễ Phục Sinh đang ở trong lò nướng, vừa đầy mồ hôi vừa bị hun khói đến mức ho khan.

“Vân Hương…”

“…Tỷ…”

Từ một căn phòng đang bốc cháy bên phải truyền đến giọng nói của cô ấy.

Tôi kích động: “Muội ở bên trong phải không?”

Giọng nói của Vân Hương rõ ràng hơn một chút: “Tỷ… Muội ở trong này. Chân muội bị kẹt.”

Tôi gọi Nguyễn Tinh vài tiếng, không thấy cậu ta đáp lại, lúc này, tôi quyết định tự mình chạy vào cứu Vân Hương.

Trước tiên thấm ướt áo khoác trong nước tuyết tan, xé một mảnh vải che mặt, khoác áo ướt lên chạy vọt vào trong.

Trong phòng có mấy nơi đã bị bén lửa, khỏi dày đặc, tôi cúi sát người trên mặt đất tìm nơi tiếng động truyền đến.

Rất nhanh, tôi đã thấy cô ấy. Cửa sổ của gian phòng bị đốt sụp xuống, ngay cả bình phong, giá áo và giá sách đều đổ trên đất, kẹp đúng vào chân trái của cô ấy.

Vân Hương khóc nức nở: “Xin lỗi, đều tại muội…”

“Ra ngoài rồi nói!” Tôi kéo áo ướt khoác lên người cô ấy, vươn tay dùng sức đẩy giá gỗ ra.

Giá áo kia vừa khéo vướng vào chân giường, tôi dùng sức nâng lên mấy lần đều không được. Trong phòng càng ngày càng nóng, những thứ bị đốt rụi không ngừng rơi xuống, không khí nóng rực thiêu cháy cổ họng.

Vân Hương mặt đầy nước mắt: “Tỷ, mau buông tay, tỷ đi đi!”

“Câm miệng!” Tôi quát cô ấy một tiếng, hít sâu một hơi, dùng sức cố gắng nâng đồ vật lên lần nữa.

Thật vất vả mới nhấc lên được nửa phân, Vân Hương vội vàng co chân giãy dụa thoát ra. Thế nhưng mấy ngày mệt nhọc, tôi đã ở trong tình trạng kiệt sức, một hơi vừa hết, bàn tay lại buông lỏng…

Đúng lúc này, một đôi tay nắm lấy giá gỗ, Vân Hương thuận lợi rút chân ra.

Tôi kinh ngạc quay đầu, khói làm tôi rưng rưng nước mắt, ho khan khiến cổ họng tôi khàn khàn: “Nhị ca…”

Tiêu Huyên trấn tĩnh gật đầu cười với tôi, tôi cho rằng anh ấy sẽ nổi trận lôi đình mắng tôi té tát như trước kia, nhưng anh không làm vậy, anh chỉ dịu dàng và kiên định nói: “Ta đưa bọn muội ra ngoài.”

Rời khỏi căn phòng bốc cháy chưa được bao lâu, bên trong truyền ra tiếng gãy đổ. Lúc này, tôi mới cảm giác được bàn tay Tiêu Huyên nắm lấy tay tôi đang run run.

Đến khi những người bên ngoài chạy tới, tôi lại được nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, Tống Tử Kính, Lý tướng quân, Tôn Tiên Sinh, thậm chí còn có cả Trịnh Văn Hạo nữa.

Tiểu Trịnh còn rất thân thiết chủ động đỡ lấy Vân Hương: “Cô sao vậy? Chân bị thương?”

Vân Hương đỏ bừng mặt, nhìn tôi, lại nhìn Tống Tử Kính, nửa muốn nửa không để Tiểu Trịnh ôm mình lên ngựa.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tống Tử Kính mặc chiến giáp, dáng người cao ráo, bớt đi một chút ôn hòa ấm áp của thư sinh, bộc lộ vẻ cứng rắn quyết đoán. Anh ta nhìn thấy tôi, dường như đã yên lòng rất nhiều, bước nhanh tới. Tiêu Huyên vẫn ôm tôi trong lòng, anh ta vươn tay rồi lại xấu hổ thu tay về, nhìn tôi chốc lát rồi đau lòng nói: “Muội chịu không ít khổ.”

Tôi cười cười với anh ta.

Thật sự chịu không ít khổ, thần kinh quá căng thẳng cộng với những ngày lăn lộn vất vả, hiện giờ nhìn thấy bọn họ, toàn thân thả lỏng, mệt mỏi ào đến như thủy triều, lập tức bao trùm lấy tôi. Chân tôi gần như đứng không vững.

Tiêu Huyên vẫn dìu tôi, nhạy cảm phát hiện ra, bế tôi lên rồi nói: “Ra khỏi thành trước rồi nói sau.”

Anh sải bước, ôm tôi lên ngựa, giang rộng áo choàng vây chặt lấy tôi.

“Nhị ca.” Tôi ở trong lòng anh yếu ớt gọi một tiếng.

Anh nở nụ cười dịu dàng vui sướng, ánh mắt tràn đầy mãn nguyện, nhìn tôi giống như nhìn một món bảo vật đã mất nay lại tìm về được. Anh cúi đầu hôn lên trán tôi: “Không có việc gì, tiếp theo đều giao cho ta là được.”

Tôi thở ra một hơi thật dài, cảm nhận nhiệt độ ấm áp và lồng ngực vững chắc của anh, trong lòng hoàn toàn an bình, cát bay mưa đá và tiếng kêu thét xung quang đều không còn liên quan đến tôi. Trái tim đã trôi dạt một tháng qua cuối cùng cũng yên ổn hạ xuống.

Tiêu Huyên ôm tôi thúc ngựa chạy ra khỏi thành, tôi được anh ôm chặt trong lòng, dập dềnh lảo đảo, bất giác ngủ thiếp đi.

Trong không khí thoáng một mùi thơm dìu dịu, chăn bông mềm mại được nhẹ nhàng đặt lên người tôi, trùm lên tôi thật thoải mái, ấm áp, khiến tôi không khỏi muốn vĩnh viễn đắm chìm trong đó.

Tôi nóng sốt đến mức mơ mơ màng màng, cố gắng mở mắt ra nhưng tầm nhìn như bị che bởi một tầng lụa trắng. Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve các đường nét trên gương mặt tôi thật cẩn thận, bóng người trước mắt không rõ ràng, dường như đang cười. Vì vậy, tôi cũng cười, dùng mặt nhẹ nhàng cọ lên lòng bàn tay thô ráp kia.

Bên tai như rung lên một tiếng cười trầm thấp, cánh tay trên thắt lưng tôi siết lại càng chặt, có một thứ gì đó mềm mại lại ướt ướt khẽ khàng đặt lên mặt và môi tôi.

Tôi cảm thấy vô cùng an tâm, vô cùng dễ chịu, nằm trong lòng người đó, không có giá lạnh, không có đói khổ, cũng không có cô đơn, nguy hiểm và chết chóc.

Không biết tôi đã ngủ trong bao lâu, lâu tới mức bao nhiêu mệt mỏi chậm rãi tan đi, nhiệt độ trên người dần dần hạ xuống. Cơ thể của tôi nhẹ nhàng bay bổng, giống như đang trôi dạt trong một không gian không biết tên.

Sau đó, có những âm thanh ngắt quãng truyền vào tai tôi.

“Nhiệt độ đã giảm…”

“… quá căng thẳng, mệt mỏi…”

“Để cô ấy nghỉ ngơi một chút nữa đi…”

Thân thể bồng bềnh chậm rãi hạ xuống, tôi cảm nhận được hô hấp của chính mình, từng chút, từng chút một, còn có tiếng bước chân đều nhịp của binh sĩ bên ngoài, và tiếng nói chuyện thì thầm từ bên kia bình phong.

“…Thế nào rồi?” Giọng nói của Tiêu Huyên.

“Đều đã sắp xếp ổn thỏa, mấy quan viên tân nhiệm làm việc rất tận tâm.” Giọng nói của Tôn tiên sinh.

“Chỗ Tử Kính thì sao?”

“Còn đang trên đường. Núi lửa phun trào lấp kín sơn đạo, lần này bọn họ đành vòng qua Thiên Sơn. Phải chậm mất mấy ngày.” Tống Tử Kính nói.

Tôi mở mắt, nhìn thấy đỉnh lều trại chắc chắn. Trên người là một cái chăn bông dày, dưới thân là một chiếc giường mềm mại, bên giường đốt hương xông phòng thơm thoang thoảng.

Cơ thể tôi mềm nhũn không còn chút sức lực, muốn ngồi dậy mà không được, đành ho nhẹ một tiếng.

Tiếng nói chuyện bên ngoài ngừng lại, có người lập tức vòng qua bình phong chạy tới trước mặt tôi.

“Muội tỉnh rồi?” Tiêu Huyên vừa nói vừa ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ trán tôi: “Không nóng. Còn khó chịu chỗ nào không?”

Tôi còn có chút ngơ ngác, nhìn anh, lại nhìn Tống Tử Kính và Tôn tiên sinh đang đứng bên cạnh vui mừng cười.

“Muội đang ở đâu?”

“Chúng ta đã rời khỏi Xích Thủy.” Tiêu Huyên nói: “Hiện giờ đang đóng quân tại một nơi an toàn.”

“Những người khác thì sao?”

“Bọn họ đều đã được sắp xếp rồi, dân chúng trong thành cũng đã có ăn có ở.”

“Vâng.” Tôi nói, sau đó, cái bụng cũng tỉnh lại của tôi ọc ọc kêu lên.

Tiêu Huyên bật cười lớn, tôi uể oải trừng mắt lườm anh, nóng sốt liên tục khiến tôi tiêu hao thể lực.

Tống Tử Kính nói: “Ta đi gọi bọn họ chuẩn bị chút đồ ăn.” Anh ta và Tôn tiên sinh cùng đi ra ngoài.

Trong lều khôi phục lại sự yên lặng, tôi và Tiêu Huyên mắt to trừng mắt nhỏ, một lát qua đi, tôi không nhịn được trước mà nở nụ cười.

“Muội còn dám cười!” Tiêu Huyên vờ tức giận.

Tôi oan ức: “Đàn ông muốn đánh nhau, núi lửa muốn phun trào, liên quan gì đến cô gái nhỏ bé như muội?”

“Ngay từ đầu muội đã không nên chạy tới đây!”

Tôi càng oan ức: “Làm sao muội biết thiên tai nhân họa lại xuất hiện khắp nơi như thế?”

“Muội không nghĩ đến chuyện nếu ta đến không kịp sẽ thế nào hay sao?”

“Sao có thể?” Tôi nói: “Muội biết ca sẽ đến.”

Tiêu Huyên đắp lại chăn cho tôi, bỗng nắm lấy bàn tay tôi để dưới chăn, nắm thật chặt, chặt đến mức có chút run run.

Tôi cảm giác được một sự ấm áp, vui sướng từ nơi hai bàn tay đan vào nhau truyền vào tim. Tôi nhìn chàng trai anh tuấn trước mặt, chỉ cần nhìn thấy anh, tôi sẽ thấy vô cùng thỏa mãn, luôn muốn cười, đó là một sự vui sướng không cách nào đè nén được.

Tiêu Huyên nhìn thật sâu vào mắt tôi, đưa tay vuốt tóc mai tôi, sau đó cúi người xuống, đặt trán mình lên trán tôi, khẽ thở dài một hơi.

Tôi nhẹ nhàng cười.