*Nghĩa là đến thăm đó, nhưng cảm thấy chữ đó không hợp, cũng không muốn ghi*
"Đi mau đi mau, còn năm phút nữa là tới giờ lên lớp rồi!" Học sinh mới năm nhất vội vã chạy qua sân khấu.
Là cố ý nói cho nàng nghe, hầu như không có những người khác đi qua, quay người về, dùng góc nhìn bao la trước nay chưa từng có để ngắm nhìn thế giới trong màn mưa này, nhà ở rất thưa thớt, chỉ có nàng và đôi tình nhân vội vã chạy qua vừa rồi, lần này không có cô nữ sinh ăn mặc giống Tô Nguyễn Nguyễn đi qua.
Nàng chăm chú nhìn nhà bơi lội, thật lâu cũng không có ai xuất hiện, vì vậy nàng thở phào một hơi, đứng ở bờ sông, phốc một tiếng nhảy vào lòng sông.
"Chỉ số oán niệm, 100."
Ùng ục ùng ục...
Lúc sặc nước nàng thở dài một hơi, chỉ số oán niệm này tăng tăng giảm giảm, lúc nào cũng không thể xuống dưới một trăm.
Một lần nữa tỉnh lại, nàng vẫn đứng dầm mưa trên con đường đá nhỏ, dường từng lỗ chân lông đều đã quen với cảm giác ẩm ướt, cổ áo mở hơi lớn, nước mưa thuận theo ngực trượt xuống dưới, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được tình cảnh từng giọt từng giọt mưa tiêu tan.
"Tô Nguyễn Nguyễn bố đ__ cả nhà mày —— " Đột nhiên từ trung tâm hoạt động học sinh truyền đến một tiếng chửi thề khó nghe, tiếng của một người nam sinh gọi đầy đủ họ tên của Tô Nguyễn Nguyễn truyền vào tai của nàng, đang đứng ở bờ sông tháo cái ghim cài trên ngực, nghe vậy nàng quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Trong khoảng thời gian nàng nhảy sông, nhất định Tô Nguyễn Nguyễn đang ở nơi này, về phần thuyết thay đổi, tức là trong khoảnh khắc nàng nhảy sông và chết, tâm niệm của mọi người chợt chớp động, tất cả mọi thứ bắt đầu trung hòa, trở thành hình dạng cuối cùng hiện ra trước mặt mọi người.
Thế nhưng vô luận thay đổi thế nào đó đều là những thứ đã được tích góp từ trước, nghĩa là đã có từ ban đầu, bây giờ mới có thể xảy ra.
Ban đầu đã không có thì hiện tại cũng sẽ không đột nhiên xuất hiện một đấng cứu thế, xoay đổi thế cục biến mọi chuyện thành hỏng bét được.
Lúc trước Tô Nguyễn Nguyễn có tranh chấp với người khác, còn là rất nhiều lần, cho nên Đào An An liền quay người lại chạy đi xem tình huống, biết là mình giúp không được gì, thế nhưng tóm lại vẫn muốn đi xem, nàng nghĩ.
Mãi đến khi chạy tới cửa nàng mới ý thức được dù hiện tại có đi can ngăn hay làm gì hữu hiệu thì đến cuối cùng đều là vô nghĩa, nàng chỉ dừng lại một thời gian ngắn tại khoảng thời không này, mà thế giới vốn có nàng cũng không thể trở về nữa, nàng không còn là nàng, Tô Nguyễn Nguyễn cũng không còn là Tô Nguyễn Nguyễn.
Nàng tội gì phải tới đây?
Vì vậy quay người đi, lau nước mắt, lại một lần nữa chạy ào vào làn mưa, cơn mưa tầm tả ở bên tai chắn mất tiếng chuông vào lớp, đã đến năm phút rồi, nàng bỗng giật mình đứng ở bờ sông. Dù cho không phải là người cùng một không gian, Tô Nguyễn Nguyễn cũng không còn là Tô Nguyễn Nguyễn, thế nhưng nó có thể thay đổi được điều gì? Tô Nguyễn Nguyễn ngày hôm nay ăn cà rốt và Tô Nguyễn Nguyễn ngày hôm nay ăn bánh mì đều là Tô Nguyễn Nguyễn —— vì vậy nàng quay đầu lại một lần nữa, một đống người chen chúc ngoài cửa trung tâm hoạt động, dường như đang tranh chấp cái gì đó, tiếng người nhiều lắm lấn át cả tiếng la hét của người nam sinh kia, cho nên nàng không nghe được gì, tiếng xí xa xí xồ tiếng nước nhỏ giọt tiếng mưa rơi phối hợp hỗ trợ lẫn nhau.
Cuối cùng vẫn đi qua xem, một nam sinh đang xô đẩy ẩu đả với một nam sinh khác, trong đó nàng quen một người, là thành viên trong tiểu tổ của nàng, là thành viên chuyên mục tình cảm ban đầu nàng mời Tô Nguyễn Nguyễn thế nhưng bị từ chối, Tào Đông hệ tin tức.
Người còn lại nàng thấy quen nhưng không nhận ra, chỉ biết lại là người trong hội học sinh, nàng luôn giữ khoảng cách với mấy tổ chức dạng này, giống như giọng điệu của người trong hội học sinh luôn luôn trịch thượng hơn học sinh bình thường, nàng cũng quả thật cho là vậy, chỉ riêng Tô Nguyễn Nguyễn dường như bởi vì đứng trên đỉnh đầu của tổ chức này nên có vẻ không khó ưa như bọn lái mối, cũng có thể là trên mức độ nào đó vì là Tô Nguyễn Nguyễn nên nàng cho nó là tốt đẹp.
Thế nhưng điểm đánh giá của người nam sinh này ở trong cảm nhận của nàng rơi xuống vô hạn. Nàng đứng ở ven ngoài đoàn người miễn cưỡng có thể nhìn thấy tình cảnh bên trong, Tô Nguyễn Nguyễn không có ở đây, chỉ có hai nam sinh ẩu đả, bên ngoài can ngăn. Lần lượt trải qua từ miệng của người khác nàng có thể chấp vá ra câu chuyện, khua tay múa chân hoành ngang sổ thẳng* liền hợp thành từ vựng và câu văn mới. Nam sinh không nhận ra kia nói năng vô lễ với Tô Nguyễn Nguyễn, cảm thấy cách làm việc của Tô Nguyễn Nguyễn không khiến người ta phục, vào thời khắc quan trọng như liên hoan mùa hè vậy mà lại muốn thêm một nhóm nhỏ vào tham gia thi đấu cái gì, mà Tô Nguyễn Nguyễn thì không thèm để ý tới, nàng là người mà cá và tay gấu đều nắm chặt trong tay, nàng không thèm để ý vì vậy càng chọc giận nam sinh đó, đúng lúc vừa rồi lại có ý kiến bất hòa cho nên động tay chân với Tô Nguyễn Nguyễn.
*Hoành và sổ là 2 nét ngang và dọc khi viết thư pháp.
Dù Tô Nguyễn Nguyễn có lợi hại thế nào đi nữa cũng không đánh lại một nam sinh, mà đúng lúc đó Tào Đông ở bên cạnh, hắn liền nhào tới đánh nhau với đối phương, thành bộ dạng hiện tại.
Tô Nguyễn Nguyễn nghỉ ngơi ở bên trong, giống như chẳng có chuyện gì, mọi người cũng không dám cho nàng ra, sợ nàng châm thêm dầu vào lửa, hai người vốn có mâu thuẫn sẽ đánh nhau càng kịch liệt hơn... tóm lại là vậy, Đào An An từ ngoài cửa nhìn vào chẳng nhìn thấy được gì, vào cửa thì có nguyên một cái bình phong lớn che mất tầm nhìn, hai cánh bên mới là thông đạo đi vào trong, trên bình phong là tác phẩm hội họa của một đàn anh đã thành danh của hệ mỹ thuật, vẽ một con mắt khổng lồ.
Nàng xuyên qua con mắt kia muốn nhìn xem Tô Nguyễn Nguyễn ra sao, ngoại trừ sợ sấm ra Tô Nguyễn Nguyễn còn điểm yếu gì nàng quả thật không được rõ lắm, mọi người vẫn còn đang đẩy đẩy xô xô ầm ầm ĩ ĩ, Đào An An liền tìm được Tô Nguyễn Nguyễn, sảnh chính to như vậy của trung tâm hoạt động chỉ còn lại một cô gái tóc xanh lá, nàng ngồi ở hàng đầu tiên gần sân khấu cúi đầu lật danh sách tiết mục đỏ đỏ xanh xanh.
Tiếng bước chân vang vọng trong khoảng không rộng rãi.
Dường như biết là nàng, Tô Nguyễn Nguyễn xoay người về, chưa nhìn rõ mặt mày đã quay đi: "Cô tới đây làm gì?"
"Không có gì."
"Sao không đi học?"
"Tớ đến xem cậu." Đào An An theo lối nhỏ đi về phía Tô Nguyễn Nguyễn.
Tô Nguyễn Nguyễn lại đứng dậy, đem đồ vật trên tay nhét lên mép sân khấu, xoay người đi, kéo kéo mành sân khấu, lau lau cái ghế, từ đầu đến cuối chỉ có cái ót là để lại cho nàng.
"Nhanh đi học đi, học bổng học kỳ trước cô không muốn nữa à? Không muốn thì tôi gạch tên cô ra."
Giọng điệu của Tô Nguyễn Nguyễn lúc nào cũng lạnh lùng cứng rắn, nhưng Đào An An biết nàng không phải là như vậy, dừng bước đứng ở lối nhỏ, không ngừng vuốt vuốt mép ghế: "Gần đây cậu thật bận rộn a."
"Thì sao?"
"Cậu không cần cân nhắc chuyện chuyên mục tớ nói với cậu đâu, đó chỉ là một trận đấu mà thôi... có đám người Tào Đông là được rồi, cậu không cần, bận rộn như vậy —— "
"Tôi không có cân nhắc, cũng không có ý định tham gia cái trận đấu đó, tôi từ chối cô rồi." Tô Nguyễn Nguyễn vẫn không quay đầu lại, "Chỉ chuyện này à? Đừng quan tâm, không có việc gì."
"Bên ngoài đang đánh nhau."
"Đánh nhau chứ gì, tôi biết, tôi đánh không lại người ta. Người ta nhìn cô không vừa mắt thì cô làm cái gì cũng là sai, cũng không có gì quan trọng, hôm nay nói ra rồi thì càng tốt, một là nó đi hai là tôi đi, đơn giản, còn cô sao không đi học?"
"Không sao." Đào An An ngưng mắt nhìn Tô Nguyễn Nguyễn, nuốt câu nói kế tiếp xuống bụng.
Tớ nhìn cậu thêm một lát.
===
Mở 16/9 - Xong 18/9 - Sửa lần cuối
Hôm kia mình có nói với bạn là đang lười edit, bạn mình rep: Bỏ bê nhảy sông là không được nha
Mình: O_O O_O
???? vâng, mình thích nhảy sông đến vậy mà, sẽ không bỏ bê nhảy sông ????