Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 20: Tớ không mấy quan tâm

"Không cần nghiêm túc như vậy đâu." Giống như có con sâu bò trên người, sau lưng ơn ớn lạnh, cảm giác dính dính mất tự nhiên, nàng nhẹ cười, giống như nước trà người thường phẩm không ra mùi vị, "Tớ muốn nói đến chuyên mục của chúng ta, không phải là sắp tham gia thi đấu sao, tớ nghĩ rồi nghĩ, cảm thấy cậu làm tổ trưởng thích hợp hơn."

"Ế? Tổ trưởng đừng nói vậy, cậu có năng lực, chúng tớ đều nghe lời cậu." Tào Đông ngồi thẳng lưng. Kéo chiếc ghế lại, khom người nhìn chằm chằm nàng, nàng bị ánh mắt đó nhìn chăm chú đến thấy hoảng, ấp úng sắp xếp lại một lần những từ ngữ muốn nói ra, nhẹ giọng: "Năng lực cá nhân, khả năng nổi bật của tớ đều không thích hợp làm quản lý, tớ và Chu Bằng đều không quá quen, nghe nói có người muốn gia nhập? Cậu làm chủ tốt hơn, dù sao mọi người đều hướng về mục tiêu lấy giải thưởng, tớ còn chưa kịp trình danh sách lên, cậu cân nhắc thử xem?"

"Ừm." Đột nhiên Tào Đông ưỡn ngực, "Vậy tớ đây sẽ không khiêm tốn nữa, thế nhưng tâm phúc của nhóm vẫn là cậu, lúc mấu chốt dựa cả vào cậu a."

"Ừm." Đào An An đáp lời, "Tớ đi trước."

"Đừng a, chủ tịch bảo tớ trông coi cậu."

Trông coi nàng? Nàng kinh ngạc quay đầu lại, Tào Đông biết mình nói lỡ, xua xua tay, "Lát nữa đi ăn cơm với mọi người, sợ cậu bỏ chạy."

Ngôn từ như vẽ rắn thêm chân khiến nàng phải suy nghĩ, sự thật là Tô Nguyễn Nguyễn vẫn không có mù, nhìn ra được đứng ở bờ sông hóng gió ngắm mưa rơi hưởng thụ cuộc sống —— mà thật ra là muốn rời khỏi trần thế, ngoài miệng Tô Nguyễn Nguyễn không nói, trong lòng lại rõ ràng như gương sáng.

Lúc nào cũng khó có thể che giấu ở trước mặt Tô Nguyễn Nguyễn, Đào An An cảm thấy mình bị Tô Nguyễn Nguyễn ăn đến sạch sẽ, thế nhưng bản thân nàng vẫn còn chút kiên trì, dù cho có sống lại bao nhiêu lần, cố kỵ và kiên trì vốn có của nàng vẫn tồn tại.

Không biết từ lúc nào lại bị cơn sóng triều như vậy bao phủ tình cảm, mất đi sự bình tĩnh tự kiềm chế vốn có.

"Tớ đi vệ sinh trước, một lát quay lại." Đào An An lùi một bước thử cầu xin, đến buồng vệ sinh vặn vòi nước vỗ lên mặt một chút, lạnh buốt, ngấm vào người từng chút, dòng nước chảy xuống, lộ ra đôi mắt mê man.

Nàng trong gương sắc mặt tái nhợt không có khí huyết, thứ hiện ra rõ ràng nhất là màu môi rất nhạt, nhạt đến nỗi không có dấu vết để tìm, khóe môi có da chết, nàng lột đi, đau đớn chợt đến, khóe môi rướm máu, nhuộm đỏ một khoảng nhỏ.

"Hi hi hi hi..." Có người cười khẽ ở bên tai, âm thanh như truyền đến từ buồng vệ sinh cách gian, nàng bước vào trong, tiếng nói vang dội triền miên, như phát ở bên tai, các buồng vệ sinh đều mở cửa, không có ai ở trong.

"Hi hi hi hi..." Âm thanh kia không nản lòng tiếp tục vang lên, quanh quẩn bên tai, vụt qua, vù vù, y hu ha hu sa sa hu... âm thanh càng phát ra càng quái đản, quái đản như trong hiện thực không thể tìm ra một âm thanh giống như vậy.

Đào An An xoay mặt đi, cảm thấy mình bị ảo giác, trong gương chỉ có mình nàng mờ mịt mở mắt, nàng bị âm thanh kia quấy nhiễu, quên tắt nước, dòng nước phát ra tiếng sà sà, nàng vặn tắt vòi, yên lặng không phát ra tiếng động, tựa như chưa từng nghe qua tiếng cười quái đản kia, bước ra buồng vệ sinh âm thanh liền biến mất.

Dù có hơi sợ nhưng cuối cùng vẫn là bộ dáng lãnh đạm, nàng vân vê tóc mai, có người lướt qua nàng, đùa giỡn như thường, hình như không có ai nghe thấy âm thanh quái đản đó.

Âm thanh đặc biệt của người chết? Đào An An tự cho mình câu giải thích.

Âm thanh đó không tiếp tục xuất hiện nữa, vì vậy nàng kết luận nó thành ảo giác của người chết như mình. Ảo giác của người chết là trong mộ phần mọc lên một đóa hoa màu hồng nhạt, nở rộ giữa đêm tối âm u phát ra ánh sáng nhu hòa.

Nàng cảm thấy có lẽ nên dùng ví dụ như thế, dựa vào vị thế của người chết như mình. Nàng uống sữa nóng ngồi trong phòng làm việc mở điều hòa đầy đủ, thoáng cái đầu óc liền mê man.

Chắc do mắc mưa, trước lúc thiếp đi nàng nghĩ vậy, trong giấc mơ mưa to ập xuống, gió cũng tấn công thế giới, gốc cây không rễ lung lay trong gió, nghiêng trái nghiêng phải không tìm được nơi cập bến, sau đó không hiểu sao nàng lại đáp xuống một gò đất cao, dựa vào chân một tảng đá.

Rồi sau đó, rồi sau đó nàng mở mắt, ánh sáng dao động trước mặt như gợn sóng, rào rào, dù ngọn đèn lờ mờ nhưng vẫn làm nàng tỉnh mộng, lúc này mới phát hiện hoa văn của trần nhà giống như gợn sóng, nằm ngửa nhìn lên như thấy mình đang ở dưới đáy biển.

Đúng lúc Tô Nguyễn Nguyễn quay đầu lại, thấy nàng tỉnh, đưa khăn mặt qua, lau đi mồ hôi lạnh: "Khó chịu à? Khó chịu thì lên lầu nằm một lát, tôi phải theo bàn chuyện với họ."

"Không sao." Sự thân thiết của Tô Nguyễn Nguyễn khiến nàng cảm thấy thụ sủng nhược kinh, giọng điệu dịu dàng của Tô Nguyễn Nguyễn đã quá lâu rồi không gặp, đã quá lâu rồi mà nước mắt vẫn ứa ra, nàng xua xua tay vì vậy Tô Nguyễn Nguyễn nghiêng người tránh ra, mọi người cùng đi ăn cơm.

Trong phòng có người đó người kia người kìa, người nọ người ấy còn có người này, Hứa Chi Hoán cũng ở đây, những người chịu trách nhiệm liên hoan mùa hè đều tại, tự mình nói chuyện với nhau, ăn uống linh đình, hiện tại chỉ mới buổi trưa có lẽ đến chiều cũng không có cách nào làm được chuyện gì.

Đột nhiên có người hỏi Tô Nguyễn Nguyễn: "Ế chủ tịch, ngài phải ra nước ngoài du học sao, chừng nào đi?"

Chuyện này lần đầu tiên nàng nghe được, vốn chỉ yên lặng cúi đầu từ từ ăn uống bỗng nhiên Đào An An ngẩng lên nhìn Tô Nguyễn Nguyễn, Tô Nguyễn Nguyễn xua xua tay: "Có đi hay không còn chưa chắc chắn. Chuyện trong nhà, tôi còn đang suy nghĩ."

Lại vài câu thoải mái, chủ đề này liền chuyển sang có một cô gái diễn thật sự quá tốt ở lễ hí kịch.

Đè thấp giọng, Đào An An nói ở bên tai Tô Nguyễn Nguyễn: "Cậu muốn du học sao?"

"À ha, không chắc a, thế nào? Cô quan tâm à?"

"Một chút, trước đây chưa từng nghe qua chuyện này." Đào An An cố gắng để giọng điệu của mình bình tĩnh lại lạnh nhạt, cúi đầu cầm đũa, lạch cạch một tiếng đôi đũa bị rơi xuống đất.

"Cô thấy tôi đi hay không đi thì tốt hơn?" Tô Nguyễn Nguyễn cầm một đôi đũa khác đưa cho nàng, như đang đùa giỡn, cũng đè thấp giọng, bầu không khí mờ ám, đôi mắt nhìn Đào An An, Đào An An lại xoay mặt đi.

"Tự cậu làm chủ a, loại chuyện này... nếu đi thì chừng nào trở về?"

"Không biết, bởi vì liên quan tới cha mẹ, có lẽ sẽ ở đó rất lâu ế, haiz, tôi đã cho cô tư vấn rồi, vậy mà không có ý kiến gì?"

"Cậu thấy tốt là được rồi, tớ không mấy hiểu." Đào An An cong môi cười, nhìn thẳng vào đôi mắt Tô Nguyễn Nguyễn, "Cũng không mấy quan tâm."

"Cô không quan tâm, được lắm được lắm, ế cô xem người đó là ai?" Tô Nguyễn Nguyễn chỉ người vừa lướt qua cửa, Đào An An chưa kịp nhìn rõ thì người đó đã bước lùi lại, ngoắc ngoắc ngón tay với nàng, sau đó liền cười rực rỡ.

Là Kiều Tây Lộ, đúng lúc Kiều Tây Lộ cũng ở đây, Đào An An vừa đứng dậy định nói mấy câu với nàng Tô Nguyễn Nguyễn liền thô bạo túm lại: "Cô có ý gì?"

"Hả?"

"Cô biết rõ tôi nhìn nó không vừa mắt bây giờ muốn làm phản có phải không?" Tô Nguyễn Nguyễn lại ngang ngược rồi, mái đầu xanh lá dưới ánh sáng màu lam trông có vẻ rất quái gở, thế nhưng mà gương mặt vẫn là xinh đẹp, mà xinh đẹp là chính nghĩa, Đào An An bị nàng thô bạo đè ngồi xuống.

"Là cậu nhắc tớ bạn ấy đang ở đây mà, tớ đi chào hỏi, chào hỏi thôi." Đào An An phục tùng dưới ma trảo của Tô Nguyễn Nguyễn.

"Cô chọn một đi, tôi hay Tây Đại Kiều." Tô Nguyễn Nguyễn đơn giản trực tiếp dùng biệt danh của Kiều Tây Lộ, sau đó vùi đầu ăn, tán dóc với người khác, vứt Đào An An qua một bên.

"Đừng vậy mà." Đào An An muốn đứng dậy, nhưng mà Tô Nguyễn Nguyễn không để ý tới nàng.

"Tớ đi bắt chuyện với cậu ấy rồi quay lại nha." Đào An An dò hỏi.

Tô Nguyễn Nguyễn và Hứa Chi Hoán nói đến trận đấu ngày mai.

"..." Đào An An vô cùng có lỗi vẫy vẫy tay với Kiều Tây Lộ, cúi đầu ăn, Tô Nguyễn Nguyễn lập tức tạm dừng cuộc trò chuyện khí thế ngất trời với Hứa Chi Hoán.

"Làm tốt lắm." Tô Nguyễn Nguyễn lộ ra vẻ mặt đắc thắng.

"Tại sao a?" Đào An An rất khó hiểu, không giải thích được.

Tô Nguyễn Nguyễn không có trực tiếp trả lời, lột cho nàng con tôm: "Ăn nhiều một chút."

"Lần sau không được như vậy."

"Cô chọn tôi, tôi rất vui vẻ." Tô Nguyễn Nguyễn chống cằm nhìn nàng, "Lần sau, không có lần sau, tôi không nhắc cô nó đang đứng ở đó nữa."

"Lo ăn đi." Giọng điệu Đào An An lạnh nhạt.

"Dữ như vậy? Cô còn dữ với tôi?"

"Cậu có bệnh." Đào An An cúi đầu ăn cơm, quay mặt đi chỗ khác, cảm thấy hốt hoảng không biết phải làm sao, Tô Nguyễn Nguyễn muốn đi du học, khoảng cách giữa cả hai sẽ càng xa hơn.

Những thứ còn lại không phải vấn đề.

Tô Nguyễn Nguyễn đang thử nàng, tại sao Tô Nguyễn Nguyễn lại thử nàng? Tô Nguyễn Nguyễn đối nàng tốt, thế nhưng chưa bao giờ sẽ vì tình cảm mà nhượng bộ, cũng chưa từng có dũng khí bước về trước một bước, Tô Nguyễn Nguyễn có ý gì? Cưa xong bỏ chạy? Cho nên Đào An An tức giận, rồi lại cảm thấy mình vô lý.

Chọn Kiều Tây Lộ hay Tô Nguyễn Nguyễn, đối với nàng mà nói vĩnh viễn cũng chỉ chọn vế sau, mức tình cảm chênh lệch, cùng đặt lên bàn cân cái còn lại luôn là Tô Nguyễn Nguyễn.

Nàng không tức giận vì chuyện này, chỉ là chìm trong chuyện Tô Nguyễn Nguyễn muốn đi du học mà không chịu nói cho nàng, lún sâu không thể tự kiềm chế. Đến cuối cùng thứ thừa lại là những cảm xúc ban sơ của nàng, nàng tức giận liền ăn không vô, buông đôi đũa, Tô Nguyễn Nguyễn - kẻ khiến người khác vừa yêu vừa hận - vậy mà lại ngồi ở bên cạnh, chỗ gần nhất nữa.

"Đừng giận mà tôi sai rồi, tôi không nên bắt cô phải đưa ra lựa chọn khó xử như vậy."

"Không phải việc đó, ăn cơm đi." Đào An An khôi phục tâm tình, nghĩ đến mình rõ ràng là một người chết biết đi, quan tâm những chuyện hư vô này có ý nghĩa gì đâu? Cho dù nàng sống lại ở khoảng thời gian này, tận mắt nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn đối mặt với tình cảm của bản thân, thì cũng có ý nghĩa gì đâu?

Bỗng dưng nàng bình thường trở lại, nàng biết rõ đời người chỉ có một lần, có người thích mình là tốt rồi, dù mức độ thích này không có như mình thích nàng, nhưng không cần phải lẻ loi một mình ở đại học Lục Đảo a, cho dù biết chuyện này có thể khiến bản thân phải bật khóc. Lát sau nàng lắc đầu, nở nụ cười có chút cay đắng.

Tô Nguyễn Nguyễn cũng trầm mặc, sau đó thở dài: "Tôi thật sự biết lỗi rồi."

"Không sao."

"Cô ăn chút gì đi, đừng giận." Tô Nguyễn Nguyễn cầm đũa gắp rau cho nàng, nhưng mà Đào An An đã mất hứng thú ăn uống, giương mắt nhìn Tô Nguyễn Nguyễn, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, bộp bộp bộp, nàng hít mũi, Tô Nguyễn Nguyễn liền luống cuống.

===

Mở 26/9 - Xong 27/9 - Sửa lần cuối 29/9

Ban đầu, cũng không biết nhờ ấn tượng gì mà mình quyết định cho An xưng tôi-cậu, với ý nghĩa là đối với ai cũng có một khoảng cách không thể vượt qua, với Nhuyễn Nhuyễn cũng vậy (Còn Nhuyễn thì với ai cũng gọi 'cậu' chỉ với An là gọi 'cô' đủ lạnh nhạt nhưng cũng đủ khác biệt). Mà càng làm càng thấy An như cục đá được bọc bằng mạch nha! Đối với ai cũng mềm nhưng mềm đó lại là vũ khí chứ không phải vì sợ như ban đầu mình nghĩ. Chửi hay đánh loại người này rất khó chịu, vì nó không phản kháng để mặc cho người ta làm gì làm, nhưng hoàn toàn không bị ảnh hưởng, khiến người ta từ từ mất đi ý chí chiến đấu, gk3^ g0'm _(:3」 ∠)_