Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 62: Dần dần

"Không biết không biết, làm gì có chuyện ma quái gì."

"Vậy tại sao chú muốn ở đây, hở tí thì đến bờ sông đốt vàng mã?"

"..." Nghẹn lời, Vương Trạch Thụy quan sát xung quanh, nghĩ cách để né đi.

Thế nhưng nếu là muốn chạy trốn, hiện tại có hai người không cho ông trốn, huống chi người thứ ba tuy thể chất hơi kém, nhưng chạy bộ lại không có vấn đề, và quan trọng nhất chính là bọn họ đều là người trẻ tuổi.

Ông vừa chạy đi, cơ thể Hứa Chi Hoán liền nhoáng một cái đã lật ông nằm xuống đất, hành vi nhìn thì thấy rất không lễ phép, nhưng mà Tô Nguyễn Nguyễn vỗ tay, dựng ngón cái.

"Bây giờ đã là chuyện liên quan đến mạng người rồi, chú không nói, sẽ còn có án mạng xảy ra, chú vẫn nên cho chúng cháu biết, chúng cháu sẽ không khai ra chú, hiện tại nửa đêm nửa hôm không có người, chính là cơ hội tốt nhất."

Lời Tô Nguyễn Nguyễn nói có tính uy hiếp, nhưng mà trời tối, ai cũng không thấy rõ ánh mắt của nàng.

"Muốn hỏi cái gì?"

"Chú biết ai phá hư rào chắn không? Ý cháu là, chém hư?"

"..." Đối phương giãy giụa ngồi dậy, Hứa Chi Hoán chăm chú nhìn ông, đề phòng ông bỏ chạy.

Ở sâu trong lòng hắn tràn đầy hoài nghi với sự hợp lý của việc này, thế nhưng vì là yêu cầu của Tô Nguyễn Nguyễn, phi logic hắn cũng ném ra sau đầu, nhưng mà hắn có làm gì thì Tô Nguyễn Nguyễn cũng sẽ không nhớ được cái tốt của hắn, Đào An An còn ở đây nữa, trong mắt làm sao dung được người khác, tại sao Đào An An lại đến đây chứ? Hắn không rõ lắm, cảm giác hai người đang kiếm chuyện.

Mà nhìn phản ứng của ông chú, hắn lại mơ hồ cảm thấy việc này không nhỏ bé.

"Là ngài đúng không?" Tô Nguyễn Nguyễn dồn khí tụ đan điền, thật ra nàng không hề có chứng cứ, nhưng giọng điệu hiện tại lại lộ vẻ chắc chắn, nếu không đối phương sẽ bắt được kẽ hở, sống chết không chịu mở miệng.

"Các người thì biết cái gì!" Giọng nói của đối phương đột nhiên đề cao, "Cô cậu nhìn phong thủy bốn phía đi, lại xây thêm rào chắn, đây là muốn nhốt chết cô ấy mà!"

"Nhốt chết ai?" Tô Nguyễn Nguyễn nheo mắt.

"..."

Đào An An thầm suy tư trong lòng, người này đốt vàng mã ở bờ sông, lại phá hư rào chắn, là vì "Nó", mà mười năm trước đào ra được thứ gì đó dẫn đến chuyện ma quái, nếu như phát huy trí tưởng tượng phong phú liên kết chúng nó lại, vậy có thể cho ra kết luận, vì mười năm trước con quỷ không xuất hiện hại người, cho nên người này đốt vàng mã ở bờ sông.

Thế nhưng nhốt quỷ thì có gì không tốt? Một đại thủy quỷ, nhốt lại không phải nó sẽ không xuất hiện hại người sao!

"Ngài đốt vàng mã vì... người... bị nhốt?"

"... ừ."

"Tại sao phải đốt vàng mã?"

"Không phải cô biết rồi sao?"

"Ý của cháu là, tại sao ngài lại đốt vàng mã vì người đó."

"... vì để cô ấy được giải thoát..." Dường như Vương Trạch Thụy lâm vào hồi ức.

Đào An An cảm thấy tại sao câu chữ này vô cùng quen mắt, giải thoát. Hệ thống giải thoát số mệnh và vòng tuần hoàn không ngừng nghỉ để được giải thoát của nàng —— hôm nay gặp được người làm vườn, nàng cảm thấy có vài thứ gần chui ra khỏi đất, bóng đen đó và bóng đen xô mình xuống nước là một? Hôm nay nhìn đến sợ là không một người, chuyện rào chắn cũng đọng trong đầu, đợi nàng tìm được một thứ then chốt nào đó, xâu chuỗi mọi chuyện lại.

"Là vầy." Giọng nói của hệ thống đột nhiên xuất hiện, "Trong khoảng thời gian này tôi không xuất hiện là vì tôi đang đợi cô phát hiện ra thứ gì đó, cô không phải loại người cam tâm nhận lấy sự sắp đặt kỳ quái, cho nên tôi để mặc cô lãng phí thời gian đi làm cái gọi là "Điều tra" —— nếu như có thể, tôi sẽ nói hết chân tướng cho cô, thế nhưng cô đã nghi ngờ tôi thì sẽ nghi ngờ tất cả những lời tôi nói, cho nên tôi im lặng, tôi sẽ dẫn cô đi tìm chân tướng."

Ngươi đã nói rất nhiều rồi.

Đào An An yên lặng.

"Giải thoát, người này bị nhốt, cho nên phải giải thoát, vậy tại sao lại bị nhốt."

"Mười năm trước..." Vương Trạch Thụy thở dài.

"Người bên đó! Là học sinh hệ nào!" Đột nhiên có ngọn đèn rọi đến, bóng dáng của bảo vệ tuần tra xuất hiện ở nguồn sáng.

Tô Nguyễn Nguyễn và Hứa Chi Hoán đều giật mình.

Giống như bị ngọn đèn này dẫn trở về với hiện thực, Vương Trạch Thụy lập tức im miệng không nói.

Bảo vệ đi đến quan sát bọn họ: "Đang làm gì! Khai ra."

Đột nhiên Vương Trạch Thụy xoay người đi, dùng tất cả bản lĩnh, thừa dịp lực chú ý của Hứa Chi Hoán và Tô Nguyễn Nguyễn đều bị dời đi, nhanh chân bỏ chạy dọc theo bờ sông, mọi người đều kinh hoàng.

"Đứng lại!"

Dường như chạy trốn quá nhanh, ông lảo đảo một cái, ngã xuống sông.

"..."

Bọt nước văng tung tóe, mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết nên phản ứng thế nào, bảo vệ tiến đến quan sát bọn họ: "Còn ngốc ở đó làm gì! Không ai biết bơi sao!"

Hứa Chi Hoán lớ ngớ nhảy xuống sông.

Tô Nguyễn Nguyễn cởi nút áo khoác, ánh mắt chuyển tới người Đào An An, cài nút áo lại, nàng sẽ không nhảy xuống, Đào An An ở đây, nàng không yên tâm.

"Các em là người hệ nào?" Bảo vệ nhìn hai người, nheo mắt, "Hình như hơi quen nha."

"Em —— " Tô Nguyễn Nguyễn dừng lại, nghĩ nên nói dối thế nào, nhưng mà hiện tại sự việc đã đến nông nỗi này, không thể làm ẩu, nàng không biết nên giải thích cái gì.

Hứa Chi Hoán ở giữa sông bơi về, nhô đầu lên: "Tớ không thấy người!"

"Em tìm thêm lần nữa xem!" Bảo vệ quát.

Bỗng dưng Đào An An nhớ tới chuyện Hứa Chi Hoán tìm sách giáo khoa cho mình, vội vàng chạy lao ra, sợ tới Tô Nguyễn Nguyễn lập tức níu lấy nàng, sợ nàng ngã xuống.

"Hứa Chi Hoán, cậu lên đi, cậu lên đi —— " Nàng dừng lại, nghĩ không ra lý do gì, chỉ có thể khàn giọng kêu.

"Hả? Tớ tìm chút nữa —— không sao."

"Ông ấy lên từ bờ bên kia thôi không sao đâu —— " Tô Nguyễn Nguyễn nói dối.

Nghe vậy bảo vệ nhìn qua hai bên bờ, cũng không thấy ai leo lên.

Hứa Chi Hoán ở giữa lòng sông sáng cũng không thấy rõ tình cảnh hai bên bờ tối tăm, tưởng là thật nên bắt đầu bơi về, cả người ướt đẫm: "Muốn đuổi theo bắt ông ấy về chứ? Chạy hướng nào sao hai cậu không đuổi theo?"

"Đi theo tôi một chuyến, người kia tính sau." Bảo vệ vung tay lên, quay đầu đi, nghĩ bản thân thật sự không thấy ai bò lên, lỡ như là công nhân viên hay người quen thì không dễ làm việc, khai đao với học sinh trước rồi tính tiếp.

"Tại sao Vương Trạch Thụy lại biến mất?"

"Bị cuốn đi rồi." Hệ thống trả lời.

"... Ngươi sẽ làm hệ thống của ông ấy chứ?"

"... Không thể nào."

"Ông ấy không rơi vào vòng tuần hoàn à?" Đào An An đi theo sau bảo vệ, Tô Nguyễn Nguyễn nắm tay nàng, lòng bàn tay vô cùng ấm áp.

"Không."

"Tình huống gì mới rơi vào oán niệm."

"Tình huống chân thực." Hệ thống lời ít ý nhiều.

Tình huống chân thực. Đào An An cân nhắc ý tứ của chữ này, tình huống chân thực.

"Vương Trạch Thụy chết rồi sao?"

"Ừ."

"..." Đào An An cảm thấy là chuyện của bản thân làm phiền hà đến cuộc sống bình thường của người ta.

"Nếu như cô chịu, cô có thể nhảy xuống sông, làm lại lần nữa, trở về điểm khởi đầu, cô có thể lợi dụng thông tin cô đã biết được ở hiện tại, đi tìm Vương Trạch Thụy lúc chưa chết." Hệ thống bày mưu tính kế cho nàng, Đào An An nhạy bén chú ý đến, khi hệ thống nhắc nhở nàng bắt đầu lại một lần nữa, giọng nói của nó trở nên phong phú, có cảm tình, giống như có người đang nói chuyện phiếm với nàng.

"..."

"Cô tin tôi cũng được, không tin tôi cũng được, với tôi mà nói, cô nhảy hay không nhảy sông đều như nhau cả. Đợi đến sau khi hết tám mươi bảy ngày, cô liền tan thành tro bụi."

Bây giờ hệ thống còn dùng thuyết pháp tan thành tro bụi nữa. Bỗng dưng Đào An An chú ý đến vụ thời gian này, tám bảy ngày, vốn là tám bốn ngày, cho nàng thêm ba ngày, như ban đầu nói nàng cần nhảy sông trong trăm lẻ hai ngày, ba ngày còn lại là thời gian giảm xóc.

Nó từ từ nói ra sự thật.

"Vương Trạch Thụy đốt vàng mã cho ngươi phải không?"

"Cô tin tôi sao?"

"..."

"Nếu như cô không tin, thì cô nhảy xuống sông, tìm kiếm đáp án một lần nữa, kết quả cô tìm được cô chắc chắn sẽ tin tưởng hơn lời tôi nói —— tiện thể, nếu không nhảy thì ra không được đâu, tối nay đã có án mạng rồi, cô là kế tiếp, Tô Nguyễn Nguyễn và Hứa Chi Hoán không tránh được xử phạt rồi, cô muốn tiếp tục như hiện tại à?"

Bỗng dưng Đào An An dừng lại, Tô Nguyễn Nguyễn quay sang nhìn nàng.

"Nếu bị xử phạt, trên đại biểu đại hội học sinh Tô Nguyễn Nguyễn sẽ bị vây trong tình cảnh xấu, bảo nghiên, học bổng cũng trở thành không can hệ gì." Hệ thống bắt đầu bỏ thêm cân.

"Cô đã trùng sinh nhiều lần rồi, cái giá của sặc nước dưới sông là đổi lấy quyền lợi được lựa chọn một lần nữa, thế nhưng Tô Nguyễn Nguyễn thì không thể trùng sinh, cô ấy phải trả giá vì chính cô không thể xác định được kết quả của chuyện này, không thể hoãn lại —— người biết sự thật đã chết rồi, cô tham lam cảm giác ở bên cô ấy, cho nên, cô ấy và cô sẽ không thể lâu dài."

"Nhảy xuống đi, tôi không gạt cô, cô biết mình có thể tin tưởng tôi mà, nếu như không bắt lấy cơ hội lần này, tôi sẽ mãi mãi không nói cho cô bất cứ manh mối nào, tự cô đi tìm, nếu như cô có thể. Cô phải trùng sinh, nếu không, những lần trùng sinh trước đó liền không có một chút ý nghĩa nào, cô quan tâm đến lần trùng sinh này có được Tô Nguyễn Nguyễn, hay cô quan tâm có thể giải thoát khỏi vòng tuần hoàn này? Tôi đã nói rất nhiều rồi, dừng ở đây."

Giọng nói của hệ thống ngưng bặt.

"Nguyễn Nguyễn." Đào An An mấp máy môi.

"Ừm? Sao vậy? Không sao đâu, ghi tên thì ghi tên, đến lúc đó tôi đề cử cho cậu một hoạt động, lấy thêm điểm, lấy được điểm là bù được thôi." Tô Nguyễn Nguyễn cười ha ha, liếc Hứa Chi Hoán một cái, Hứa Chi Hoán quay đầu về chờ cả hai, bảo vệ tiến đến: "Ê ê ê gì đấy gì đấy, có đi hay không, tôi nói với các cô cậu, nửa đêm nửa hôm ở bờ sông, xảy ra án mạng thì trường phải chịu trách nhiệm đấy, chuyện cũng làm ra rồi, còn biết sợ sao?"

"Không có gì." Đào An An nắm Tô Nguyễn Nguyễn đi.

Hứa Chi Hoán cũng thở phào một hơi.

Đào An An nhớ tới trận đấu chạy nhanh của mình, một trăm mét. Nàng cách bờ sông có xa lắm không? Bảy đến tám mươi mét, lại đi thêm vài bước là sẽ vượt quá phạm vi đã quen luyện tập.Chạy có cảm giác như thế nào? Cơ thể nhẹ nhàng, trái tim nặng nề, nặng nề đánh trống, từng nhịp từng nhịp trong lồng ngực, mỗi nhịp đều có lực và ổn định, đại diện cho nàng còn sống.

Chạy hết con đường, Tô Nguyễn Nguyễn sẽ tiến tới ôm lấy nàng, cho nàng một câu lạnh nhạt, cực khổ rồi, giỏi lắm.

Chờ nàng quay đầu lại, Tô Nguyễn Nguyễn mới rụt rè nở một nụ cười tùy ý, vô cùng cao hứng hỏi thành tích của nàng.

Đào An An cảm thấy ù tai, lần nào cũng nghe không rõ ràng, chỉ biết là Tô Nguyễn Nguyễn đang hỏi nàng, hỏi thành tích của cả hai, một là nàng, một là Hứa Chi Hoán, nàng quay đầu đi, đúng lúc nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn cầm một chai nước: "Nhanh lên, nhanh tập hợp, tổ hạng nhất a tổ hạng nhất."

Thấy nàng nhìn chằm chằm, Tô Nguyễn Nguyễn liền căng mặt không cười nữa, nhưng khóe miệng vẫn giơ cao, đi đến, đưa chai nước cho nàng, vỗ vỗ tấm lưng nhấp nhô vì thở gấp.

"Hey, cô rất nhanh a, rất tuyệt." Tô Nguyễn Nguyễn lạnh nhạt khích lệ nàng.

Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy khích lệ ai khác.

Thành tích chạy bộ tốt nhất của nàng là 13.8 giây.

Quay đầu.

Tô Nguyễn Nguyễn chạy một trăm mét có nhanh không? Nàng không biết, nhưng mà Tô Nguyễn Nguyễn không đuổi theo nàng, nàng nhảy xuống sông, tùm một tiếng, dòng nước ngập qua đầu, nàng nghe tiếng Tô Nguyễn Nguyễn mắng: "Cậu chạy nhanh như vậy làm gì —— cậu làm gì —— "

"Nguyễn Nguyễn đừng nhảy —— cậu xem chỗ —— " Nàng nghe tiếng của Hứa Chi Hoán.

Đó là tiếng nói cuối cùng nàng nghe được.

===

Hoàn thành 27/3 - Sửa lần cuối

Ây da...